Loại tình huống này, muốn bọn chúng quay đầu lại, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Những cường giả Đế cảnh này, cả đám đều đi qua không ít bí cảnh. Thế nhưng mà cho dù là cường giả Đế cảnh kiến thức rộng rãi cũng chưa bao giờ gặp bí cảnh mạnh mẽ bực này.
Nhất là bảy đạo quang trụ cực lớn kia, giống như kết nối giữa trời và đất, phá toái hư không vậy.
Loại cảnh tượng hùng vĩ bao la, chí cao thiên địa như vậy, còn có thần âm trang nghiêm thần thánh như phật xướng, đều ngưng tụ thành một loại âm thanh, dẫn dắt bọn họ tiến về phía trước, về phía trước không ngừng.
Phải tiến về phía trước.
Vân Lan đại đế gật đầu nói
– Tốt, vậy chúng ta tiếp tục đi tới.
Đan Hỏa thành cầm đầu, Thiên Hà cung và Thiên Âm tự, còn có Bất Diệt Thiên Đô hiện tại đều coi Đan Hỏa thành là thiên lôi sai đâu đánh đó.
Mà Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái căn bản không nghe Vân Lan đại đế bên này chỉ huy. Bọn họ đều có tính toán của riêng minh.
Hơn nữa Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái trong lúc mơ hồ còn hình thành một loại ăn ý. Nếu như Đan Hỏa thành chèn ép bọn họ, dù bất luận là một nhà nào, thì hai nhà bọn họ sẽ liên thủ.
Mà mấy thế lực của các vực chung quanh, tông môn nhị phẩm, tông môn tam phẩm, tất cả hơn mấy chục nhà lại không tạo thành một cỗ lực lượng đoàn kết, mà giống như là chia rẽ, riêng lẻ.
NHững thế lực này giống như cùng thái tử đọc sách, không có khả năng trở thành nhân vật chính trong chuyện này.
Đội ngũ tiếp tục đi tới.
Giang Trần đi theo đội ngũ Phượng Minh hạ vực, cũng không lộ diện.
Đội ngũ không ngừng tiến lên, thanh âm phật xướng trang nghiêm kia ngày càng mạnh, ngày càng rõ ràng. Trong lúc nhất thời, mọi người có cảm giác giống như đi vào trong thế giới thượng cổ thần phật, nhìn lại bốn phía, đều là một mảnh thế giới thanh tịnh, quang mang bảy màu, tạo thành mảnh thế giới này.
Ồ?
Trong lòng Giang Trần khẽ động, tại sao đi tới nơi này cảnh tượng trước mắt lại biến đổi?
Vốn cảnh tượng trước đó là sương khói mịt mờ giống như biển lửa, lúc này ít nhiều có thể thấy được chuyển biến thành một bảo địa thanh tịnh vô song.
Quang mang khí lành, sương mù tường vân.
Đội ngũ phía trước đã dừng lại. Nhìn thấy cảnh tượng bực này, tất cả mọi người đều ngừng chân không tiến tới.
– Chậc chậc, đây là nơi nào? Tại sao lại có cảm giác thoát ly phàm trần? Tiến vào thế giới Chư Thiên thần phật như vậy?
– Chẳng lẽ thời đại thượng cổ của Thần Uyên đại lục chúng ta sáng lạn như thế?
– Quả thực khiến cho người ta hướng tới a. Bảo địa bực này không ngờ lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ như Phượng Minh hạ vực, lại nói, quả thực là châm chọc a.
– Ngươi nghĩ gì vậy? Thời kỳ thượng cổ, không phân biệt cái gì mà bát vực và hạ vực. ai biết nơi này ở thời kỳ thượng cổ có phải là thánh địa nhân tộc hay không?
– Có đạo lý. Nói không chừng, nơi này chính là thánh địa nhân tộc. Nghĩ tới nhân tộc ta thời thượng cổ trải qua thời đại Thần ma, cường giả như mây. Bất luận một phương nào, ném tới cương vực nhân loại hiện tại đều là thánh địa a.
– Bảo địa như vậy tất có bảo vật nghịch thiên. Tất có truyền thừa ngịch thiên.
Mọi người ngươi một lời ta một lời, chậc chậc tán thưởng. Đại bộ phận người trong mắt đều tràn ngập vẻ cuồng nhiệt. Hận không thể lập tức nhảy vào trong bí cảnh này trắng trợn cướp đoạt một phen.
Giang Trần ở phía sau đám người, không có tỏ vẻ gì mà chỉ quan sát cảnh tượng trước mắt. Hắn sẽ không bị cảnh tượng mê người trước mắt mê hoặc tâm trí.
Giang Trần biết rõ, bất kể là cảnh tượng gì đối với những cường giả nghịch thiên kia mà nói, đều có thể là do con người chế tạo ra.
Có đôi khi một trận pháp, một thủ thuật che mắt, một ít thần thông nhỏ cũng có thể làm được.
Trên thế giới võ đạo, mắt thường nhìn thấy cảnh vật trước mắt vĩnh viễn không nhất định là thật. Nhất là dưới loại tình huống này, Giang Trần cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng khó có thể tin được.
Nếu như nơi này thực sự là bảo địa thanh tịnh như vậy, vì sao những thế lực Phượng Minh hạ vực lần lượt phái tới lại không có lấy một người còn sống trở về?
Chuyện này hiển nhiên rất không phù hợp, không ăn khớp với trước đó.
Tuy rằng cảnh tượng trước mắt là một mảnh bảo địa, điềm lành, thế nhưng mà ở sâu trong lòng Giang Trần đã có một loại cảm giác bực bội không hiểu, đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn thủy chung vẫn ở trong trạng thái đề phòng cao độ
Theo thực lực Giang Trần không ngừng đề thăng, cảnh giới thần thức không ngừng cường đại, bay giờ hắn đối với đạo dây chuyền phong ấn này cũng ngày càng thân thiết, ngày càng quen thuộc. Không còn cảm giác mờ mịt như trước nữa.
hắn biết rõ đạo dây chuyền phong ấn này có lẽ ẩn chứa huyền bí luân hồi kiếp trước của hắn, tuy rằng hiện tại hắn còn vô lực cởi bỏ bí mật trong đạo dây chuyền phong ấn này.
Nhưng mà không thể nghi ngờ, đạo dây chuyền phong ấn này ở thời điểm đặc thù, sẽ bảo hộ hắn, khi nguy cơ, sẽ nhắc nhở hắn.
Ví dụ như hiện tại, đạo dây chuyền phong ấn này rõ ràng ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Dưới loại tình huống này, cho dù Giang Trần không có cách nào khám phá ra sự ảo diệu ở nơi này, thế nhưng hắn cũng biết nơi này nếu không phải là bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài thì nhất định là dấu diếm hung cơ.
Lúc này trên bảy đạo quang trụ kia, từng đạo màn sáng giống như thác nước, từ trên cao trút xuống, cuồn cuộn trút xuống.
Màn sáng này có ngũ sắc lan tràn, giống như từng khối lưu ly trong suốt, lại giống như tinh thể trong suốt, tạo nên gợn sóng đẹp mắt.
Trong lúc gợn sóng phập phồng, ẩn chứa các loại pháp tướng như ẩn như hiện.
Từng bức lại từng bức, trong màn sáng trong suốt đang gợn sóng kia không ngừng có các loại pháp tướng xuất hiện, có thần ma Chư thiên, có thần binh lợi khí, có thượng cổ hung thú, có kỳ hoa dị thảo, có quy cung thiên khuyết, có biển sao…
Màn sáng này không ngừng biến đổi, hình ảnh và tốc độ, nhịp điệu khiến cho chúng tu sĩ chấn động, kinh hãi không thôi. Cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào màn sáng kia, nhìn không chuyển mắt.
Giờ phút này, trừ Giang Trần ra, cơ hồ tâm linh của tất cả mọi người đều rung động, lắc lư cao độ. Bọn họ đã bị cảnh tượng trước mắt chinh phục.
Dã tâm giống như dây leo, nhanh chóng lan tràn ra.
Hiện tại bọn họ đã không thể chờ đợi được, muốn tiến vào trong bí cảnh này, nhìn xem tỏng bí cảnh này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật.
– Mau nhìn, mau nhìn, bên cạnh chỗ đó là cái gì?
Bỗng nhiên có người quát to một tiếng.
Ánh mắt mọi người vội vàng nhìn vào bên trong, đã thấy bên trong màn sáng kia, ẩn chứa một tòa cung điện cực lớn, vàng song lộng lẫy, tản ra ánh sáng chói lọi.
Mà bảy đạo quang trụ cực lớn kia dường như tạo thành tư thế thất tinh bảo vệ chung quanh cung điện, bắn về phía trời xanh.
– Nhất định là thánh địa thượng cổ, nhất định là vậy.
– Chúng ta phát tài rồi. Bí cảnh nơi này tuyệt đối là một cơ duyên vạn năm cũng khó có được một lần trên cương vực nhân loại a.