Biến cố quỷ dị như vậy khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường há hốc mồm.
Đợi tới khi bọn họ kịp phản ứng, hai cường giả Hoàng cảnh kia đã đáp xuống phía đối diện, cười ha hả, vẻ mặt điên cuồng.
– Tới rồi, ha ha ha, không ngờ lão tử lại xuyên qua được.
Long Phách Tương biến sắc, hô:
– Thiên Long phái, đuổi theo cho lão phu.
Long Phách Tương xung trận phóng ngựa lên trước. Thừa dịp cơ hội này xông qua đạo cấm chế kia.
Thế nhưng mà sau một khắc, phong vân lần nữa biến đổi, đạo cấm chế vắt ngang hư không phía trước lại một lần nữa kịch liệt chấn động.
Sau khi chấn động qua đi, đạo cấm chế này không ngờ lại giống như mặt nước đang nhộn nhạo, lần nữa khôi phục bình thường. Cấm chế kia vậy mà lại một lần nữa hoàn hảo, không tổn hao gì xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu như nói một màn biến cố trước đó làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, như vậy biến cố giờ phút này tuyệt đối khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc.
Tại sao lại có thể như vậy?
Cấm chế này sau khi bị quang trụ kia phá vỡ, lại nhanh chóng tự động khép lại như vậy soa?
Bí cảnh Trầm Hương cốc này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật cổ quái? Một cấm chế, không ngờ lại có thể trêu đùa người khác như vậy?
Trong chốc lát bị phá vỡ, trong chốc lát lại khép lại. Loại tiết tấu này quả thực giống như người bị bệnh tâm thần phân liệt, làm cho người ta căn bản không có cách nào thích ứng được hteo.
Giờ phút này ánh mắt Giang Trần thâm trầm, như có điều suy nghĩ.
Một loạt biến cố xảy ra ở trước mắt, hắn cũng nhìn thấy. Nếu như nói lúc trước hắn có suy đoán mà nói, như vậy, giờ phút này cơ hồ trong lòng hắn đã hình thành một khái niệm.
Hắn cảm thấy, bí cảnh Trầm Hương cốc này có lẽ không chỉ có một đạo lực lượng điều khiển.
Đúng vậy, Giang Trần cảm thấy, Trầm HƯơng cốc này có lẽ có hai đạo lực lượng điều khiển. Hai đạo lực lượng này hẳn là hai đạo lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau.
Một loại lực lượng là cực lực phản đối có người tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc này.
Mà đổi lại một đạo lực lượng khác thì trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn người ta tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc.
Loại tình huống này, tuyệt đối không thể nào là đến từ một loại lực lượng. Nếu không, cái này căn bản không giải thích được.
– Rốt cuộc cấm chế Trầm Hương cốc có bí mật gì? Tại sao lại có hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng, hai thái độ hoàn toàn bất đồng như vậy?
Giang Trần cũng đang cực lực tự hỏi, không hề gián đoạn mà tìm kiếm chi tiết, tỉ mỉ xác minh suy đoán của mình.
Cơ hồ hắn có thể kết luận, suy đoán của mình có lẽ không sai. Cấm chế trên đường tới đây, còn có nhiệt lực cường đại kia, còn có nham thạch nóng bỏng trước mắt có lẽ đều thuộc một loại lực lượng trong đó, đạo lực lượng này là lực lượng cự tuyệt nhóm tu sĩ này tiến vào trong.
Một đạo lực lượng khác là thuộc về bảy đạo quang trụ, thuộc về màn nước giống như lưu ly kia. Đạo lực lượng này hiển nhiên trăm phương ngàn kế hy vọng tu sĩ nhân loại tiến vào.
Rốt cuộc hai cỗ lực lượng này ai là chính, ai là tà? Giang Trần cũng không thể nào biết được. Thậm chí rốt cuộc có chính nghĩa hay không, Giang Trần cũng không thể nào phán đoán được.
Dù sao giai đoạn hiện tại, trừ những cấm chế và cảnh tượng này ra, còn không có bất kỳ manh mối nào có thể xác định được thái độ và lập trường của hai loại lực lượng này.
Cấm chế lần nữa khép lại, hai tên cường giả Hoàng cảnh kia cũng đã tới bờ bên kia cấm chế. Thoáng cái như cá gặp nước, cao hứng bừng bừng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hiển nhiên sau khi may mắn đột phá cấm chế, bọn họ đã hoàn toàn dứt bỏ cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng trước đó. Nghĩ tới việc phía trước rất có thể là một cơ duyên lớn đang đợi bọn họ. Trong lúc nhất thời hai người này tràn ngập cuồng nhiệt, đâu còn ý thức được hành động cưỡng ép ném bọn họ vào trong cấm chế của Long Phách Tương trước đó nữa chứ?
Thậm chí bọn họ còn muốn cảm tạ Long Phách Tương một chút.
Nếu như không phải Long Phách Tương xuất lực như vậy, nói không chừng bầu không khí ở hiện trường vẫn là cương cứng như trước.
Long Phách Tương vừa rồi cũng tới gần biên giới, cũng may kịp thời dừng cương trước bờ vực, mới có thể đảm bảo những người của Thiên Long phái không có lao vào trong cấm chế.
Trong lòng Long Phách Tương còn sợ hãi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào trong cấm chế. Trong lúc nhất thời vô cùng căm tức, xanh mặt, sát khí mười phần.
Nhìn thấy hai gia hỏa bị động, bị hắn ném vào trước đó đã xuyên qua cấm chế, tiến vào trong bí cảnh thượng cổ, hơn nữa còn biến mất trong tầm mắt.
Nghĩ tới hai người kia có thể như cá gặp nước trong bí cảnh, tùy tiện nhặt chỗ tốt. Trong lòng Long Phách Tương có một loại lửa giận khó hiểu.
Hắn không cho rằng hành động trước đó của mình có gì sai. Nhưng mà nhìn thấy loại kết quả này, không thể nghi ngờ là kết quả mà hắn ghét nhìn thấy nhất. Hành động của hắn lại thành toàn cho người khác, ngẫm lại cũng cảm thấy giận dữ.
Trong lúc đó, ánh mắt Long Phách Tương phát lạnh, quay đầu nhìn về phía đám người phía sau.
Những người bị ánh mắt đáng sợ của Long Phách Tương quét qua, cả đám đều tái mặt, kìm lòng không được mà lui về phía sau.
Hiển nhiên mọi người đối với hành động bá đạo của Long Phách Tương đều vô cùng kiêng kỵ.
Long Phách Tương cười một tiếng quái dị, nói:
– Các ngươi lo lắng cái gì? Bổn đế vừa mới đưa vào hai người. Bình yên vào trong, tại sao trước mặt phú quý? Các ngươi lại không có dũng khí như vậy?
Kỳ thực, Long Phách Tương nhìn thấy một màn như vậy, hắn rất muốn tự mình dẫn người, dẫn đầu tiến vào.
Thế nhưng mà hắn lại lo lắng, vạn nhất một màn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn gì sao? Vạn nhất bảy đạo quang trụ kia không có mở ra cấm chế kia nữa thì sao?
Hắn cũng nhìn ra được, đạo cấm chế này vừa rồi trong giây lát ngắn ngủi không khống chế được. Hoàn toàn là vì bảy đạo quang trụ kia đột nhiên bắn ra lực lượng cường đại, mở cấm chế kia ra.
Nào nghĩ tới cấm chế này lại có năng lực phục hồi đáng sợ như vậy? Năng lực phục hồi như cũ quả thực có thể so với nước chảy, sau khi rung động lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trình độ đáng sợ của cấm chế này quả thực khiến cho người ta không rét mà run.
Người càng cường đại, thông thường càng là người sợ chết. Long Phách Tương vẫn không muốn tự mình đi thử, mà định lần nữa bắt hai cường giả Hoàng cảnh đi thăm dò một chút.
Nếu như lại có cơ hội, hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội ngắn ngủi kia, một lần hành động vọt qua bờ bên kia.
chỉ là những tu sĩ phía sau bị ánh mắt của Long Phách Tương tập trung, cả đám đều không tự chủ được mà lui về phía sau, ai cũng không muốn trở thành quân cờ dò đường cho Long Phách Tương.
Long Phách Tương cười khặc khặc một tiếng quái dị. Pháp thân nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh như thiểm điệnm giống như một đầu cự long xoay tròn, bắn vào trong đám người, trái phải chộp một cái, hai tên cường giả Hoàng cảnh căn bản không có cách nào chạy thoát khỏi tay hắn. Bị lĩnh vực Đế cảnh cường đại khóa chặt, bị bắt lại.