Ánh mắt Giang Trần phức tạp nhìn qua vòng xoáy trận pháp kia, nhìn thấy cơ hồ tất cả tu sĩ cũng bị bao phủ trong bảy đạo thần quang kia, thân ảnh mơ hồ không rõ.
Hắn cũng không biết tại sao mình không đi vào.
Nhưng mà ở sâu trong lòng hắn, có một thanh âm kiên định nói cho hắn biết, không thể đi vào, tuyệt đối không thể đi vào.
Chi.
Tiếng kêu khiến cho người ta kinh tâm động phách lần nữa truyền tới một cách rõ ràng.
Chu Tước thần điểu giống như một đoàn mặt trời màu đỏ, nhiệt lực giống như là thủy triều xông tới, lập tức tràn ngập cả không gian tầng thứ ba.
Nhiệt lực cường đại lan tràn, lập tức làm cho Tử Yên tông lão thiếu chút nữa hít thở không thôi, cho dù là cường giả cấp bậc như hắn, giờ khắc này cũng cảm giác được máu tươi toàn thân mình giống như đang sôi trào lên vậy.
Cái loại cảm giác này quả thực sống không bằng chết.
– Tử đạo hữu, mau, nhanh vào.
Bên Phượng Minh hạ vực có tu sĩ rống lớn.
Tử Yên tông lão nhìn qua Giang Trần, trong mắt bắt đầu có chút do dự. Giờ phút này Giang Trần lại giống như bức tượng, lù lù bất động.
Trong lúc đó, hai tay Giang Trần lần nữa hành vận chuyển, từng đạo hoa sen màu xanh da trời quỷ dị, từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tạo thành từng vòng bảo vệ chung quanh người hắn và Tử Yên tông lão.
Từng đạo hoa sen màu xanh da trời này chính là Băng Hỏa yêu liên của Giang Trần.
Chỉ là giờ phút này hắn thúc dục Băng liên. Băng liên vừa mới xuất hiện, lập tức khiến cho nhiệt độ chung quanh hạ thấp xuống. Tử Yên tông lão vốn đã lung lay sắp đổ lúc này lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Những người trong trận pháp phát ra từng đợt kinh hô.
– Xảy ra chuyện gì? Cái kia… Tiểu tử kia rốt cuộc là ai?
– Tử Yên tông làm sao lại có một gia hỏa cổ quái như vậy chứ?
– Thoạt nhìn Tử Yên kia cũng cần tiểu tử trẻ tuổi kia bảo hộ. Kỳ quái, kỳ quái.
Ngay cả Vân Lan đại đế cũng khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn qua biến cố bực này bên ngoài.
Cường giả Bất Diệt Thiên Đô bên người hắn bỗng nhiên thất thanh nói:
– Hoa sen màu xanh da trời này. Hắn… Hắn có khả năng là…
– Là cái gì?
Vân Lan đại đế trầm giọng hỏi.
– Giang Trần… Tiểu tử kia có thể là Giang Trần.
Bất Diệt Thiên Đô và Giang Trần luôn là địch, đối với Giang Trần là thế lực có nghiên cứu sâu nhất. Bởi vậy cường giả Bất Diệt Thiên Đô cơ hồ là người trước tiên kêu lên.
Giang Trần?
Vân Lan đại đế chấn động, sát cơ trong mắt tuôn ra. Truyện Gia Đấu
– Ngươi nói tiểu tử kia là Giang Trần?
Lần này Đan Hỏa thành cũng phái tới cường giả Đế cảnh khác ngoài Vân Lan đại đế hắn. Những cường giả Đế cảnh này đối với Giang Trần đều hận nghiến răng nghiến lợi. Dù sao nhi tử Thiên Lân công tử của Đan Cực đại đế Đan Hỏa thành bọ vẫn nằm trong tay tên tiểu tử Giang Trần kia.
– Vân Lan đạo huynh, không phải là không có khả năng a.
Một gã cường giả của Thiên Hà cung nhắc nhở.
– Phượng Minh hạ vực này cách Lưu Ly vương thành cũng không xa. So với bọn chúng, Đan Hỏa thành chúng ta còn xa hơn một chút. Chúng ta cũng tới, Lưu Ly vương thành có lý do gì mà không tới?
– Đúng vậy a. Thế nhưng mà các ngươi ai nhìn thấy người Lưu Ly vương thành?
– Tiểu tử này quả thực đủ gian xảo, mỗi lần đều che giấu tung tích, giả heo ăn thịt hổ. Ư
Đám người kia càng cảm thấy, tiểu tử thần bí bên ngoài thực sự có khả năng là Giang Trần.
Vân Lan đại đế gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài, miệng quát:
– Giang Trần, Giang Trần tiểu tử này bất cộng đái thiên với Đan Hỏa thành chúng ta. Các ngươi có ai nguyện ý đi ra ngoài chém giết tiểu tử này?
– Ta đi.
Tên cường giả Đế cảnh của Bất Diệt Thiên Đô kia là người thứ nhất xung phong. Lần này Thiên Đô chi chủ không có tự mình tới đây, lại phái một gã cường giả Đế cảnh khác của Bất Diệt Thiên Đô tới đây.
Rất rõ ràng, Bất Diệt Thiên Đô định làm thân với Đan Hỏa thành. Bất Diệt Thiên Đô tước kia vẫn luôn là một tông môn độc lập, không muốn phụ thuộc vào bất kỳ thế lực nào. Dù sao bản thân bọn họ là tông môn nhất phẩm, quyền cao chức trọng.
Nhưng mà bây giờ, Bất Diệt Thiên Đô đắc tội Lưu Ly vương thành, thành cái đinh trong mắt Giang Trần. Bất Diệt Thiên Đô biết rõ tình cảnh của mình gian nan ra sao, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đầu nhập vào Đan Hỏa thành, cùng chung mối thù với Đan Hỏa thành.
– Ta cũng đi.
Đây là một gã Đại đế sơ giai khác của Đan Hỏa thành.
Hai người này xung phong nhận việc, làm cho Vân Lan đại đế rất là thỏa mãn, gật gật đầu nói:
– Tốt, tất cả coi chừng, lập công như vậy bổn đế nhất định sẽ bẩm báo cho Đan Cực đại đế, lão nhân gia nhất định sẽ luận công ban thưởng.
Cuối cùng Vân Lan đại đế lại dặn dò:
– Nếu như có thể bắt sống là tốt nhất.
Hiện tại Thiên Lân công tử đang ở trong tay Lưu Ly vương thành, nếu như hiện tại bắt Giang Trần, nói không chuuwnfg sẽ làm cho Lưu Ly vương thành vạch mặt.
Bắt giữ Giang Trần, tất cả sẽ dễ làm.
Hai người này gật đầu, muốn phóng ra ngoài trận pháp.
Nhưng lúc bọn họ bước chân ra, lại phát hiện ra mình đâm đầu vào một màn sáng. Màn sáng kia trong suốt vô hình, dưới va chạm lại nổi lên từng đợt rung động, không nhịn được mà nhộn nhạo.
Ồ?
Tất cả mọi người khẽ giật mình, nhìn thấy một màn quỷ dị này đều cho rằng mình hoa mắt.
Hai cường giả Đế cảnh, sắc mặt hơi đổi. Bọn họ là người trong cuộc, tự nhiên hiểu rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Trước mặt bọn họ vậy mà không biết lúc nào lại xuất hiện một màn sáng vô hình, ngăn cản bọn họ đi ra ngoài. Dùng lực lượng của cường giả Đế cảnh bọn họ, không ngờ cũng bị chặn lại.
– Đây là cái gì?
Hai tên cường giả Đế cảnh này đều kinh nghi bất định.
Vân Lan đại đế thấy một màn như vậy, cũng giật mình vạn phần. Nhanh chóng bước lên, xem xét một phen, biểu lộ trên mặt cũng trở nên ngưng trọng.
– Ngu xuẩn.
Lúc này đạo thanh âm kia tuyền tới:
– Trận pháp này khởi động, bảo hộ cho các ngươi. Giờ phút này các ngươi lại đi ra, muốn làm thức ăn cho đầu súc sinh đầy lông kia sao?
Đạo thanh âm uy nghiêm kia vang vọng trong lòng mọi người.
Vân Lan đại đế vẫn còn có chút kinh nghi bất định:
– Tiền bối, đây là trận pháp cấm chế sao? Nếu như vậy, khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài đây?
– Hừ, các ngươi muốn đi ra ngoài chịu chết? Nếu như quả thực như vậy, hiện tại ta sẽ triệt tiêu cấm chế, thả các ngươi ra ngoài?
Thanh âm lạnh nhạt kia hỏi.
Vân Lan đại đế không phản bác được. Lúc này chung quanh cũng có chút bạo động.
Có người kêu lên:
– Mọi người đừng nghi thần nghi quỷ, cấm chế trận pháp này bảo hộ chúng ta. Lúc này mở cấm chế trận pháp ra, không phải là tự mình muốn chết sao?
– Ai muốn tự mình tìm chết cũng đừng kéo theo mọi người.
Hiển nhiên đại đa số người vẫn cảm thấy ở bên trong trận pháp này an toàn hơn. Không cần mở cấm chế trận pháp này ra, để cho đầu thần điểu Chu Tước kia uy hiếp mọi người.