Cho nên hắn chỉ bắt một mình nhị giáo chủ, hơn nữa lại là thông qua ám toán, cũng không phải là ban ngày ban mặt trực tiếp đi Nguyệt Thần giáo cướp người.
Về phần những người khác, Đan Cực đại đế không cho rằng có thể uy hiếp được Giang Trần. Nhị giáo chủ của Nguyệt Thần giáo là sư tôn của Từ Thanh Tuyền, cũng chỉ có tầng quan hệ này mới có thể khiến cho Giang Trần khuất phục.
Không thể không nói, Đan Cực đại đế này ở phương diện phỏng đoán nhân tính vẫn còn có chút bổn sự như vậy.
Song phương lại cãi cọ một hồi, cuối cùng dùng các loại điều kiện hà khắc. Hạn chế đối phương không thể ăn gian, lúc này mới ổn thỏa.
– Thay ngươi.
Giang Trần vung tay lên, đem Thiên Lân công tử thả ra.
Thiên Lân công tử khôi phục tự do, tất nhiên là mừng rỡ vạn phần, nhanh chóng vọt tới trước mặt Đan Cực đại đế:
– Phụ thân, tiểu tử Giang Trần này làm nhục hài nhi, mong phụ thân đại nhân làm chủ cho hài nhi.
Bên nhị giáo chủ cũng khôi phục tự do. Kiêu ngạo như nàng lúc này cũng phải cúi thấp đầu, có chút chán nản, thất vọng trở lại bên phía Giang Trần, có chút xấu hổ vô cùng.
Nàng cuối cùng cũng là nhân vật số hai tông môn nhất phẩm, địa vị giang hồ vô cùng hiển hách. Hiện tại lại ăn thiệt thòi lớn như vậy dưới tay Đan Hỏa thành.
Chuyện này quả thực khiến cho nàng vô cùng phiền muộn.
– Giang Trần, lần này cám ơn ngươi.
Thanh âm của nhị giáo chủ như muỗi kêu, cúi đầu nói lời cảm tạ với Giang Trần.
Cho dù tính cách nàng quái dị như vậy cũng biết nếu như hôm nay không phải là Giang Trần nể tình, kết cục của nàng sẽ vô cùng thảm.
Người kiêu ngạo, một khi sự kiêu ngạo bị nghiền nát, như vậy mới có thể khôi phục tư duy giống như người bình thường.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Tất cả đều là mặt mũi của Thanh Tuyền. Nếu như nhị giáo chủ cảm thấy băn khoăn trong đầu, về sau nhẹ nhàng một chút với Thanh Tuyền là được. Được rồi, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi. Chỉ là tuồng mở màn, nếu như nhị giáo chủ còn có chút hứng thú thì có thể lui về phía sau xem cuộc vui.
– Lui ra phía sau?
Nhị giáo chủ cắn răng, hai hàng lông mi nhíu lại:
– Đan Cực này khinh người quá đáng. Bổn giáo chủ tuyệt đối sẽ không ngồi yên để cho hắn làm loạn. Hôm nay ta đại biểu Nguyệt Thần giáo, chính thức kết minh với Lưu Ly vương thành, đối kháng với Đan Hỏa thành tà ác.
Nhị giáo chủ này trước kia là người tôn sùng lực lượng, trước kia ở trong mắt nàng, Đan Hỏa thành quả thực là có trăm ngàn chỗ tốt. Thậm chí nàng còn hy vọng Từ Thanh Tuyền có thể tiếp xúc nhiều hơn với Kê Lang Đan Vương của Đan Hỏa thành.
Bởi vậy có thể thấy được, nhị giáo chủ này lúc tước sùng bái lực lượng tuyệt đối ra sao.
Thế nhưng mà trải qua một lần giáo huấn, nàng mới biết được, Đan Hỏa thành mà nàng tôn sùng, Đan Cực đại đế mà nàng tôn sùng hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Có thể nói Đan Hỏa thành và Đan Cực đại đế trong tưởng tượng của nàng đã triệt để sụp đổ.
Mà Giang Trần trước kia nàng luôn xem thường, thiếu chủ Lưu Ly vương thành mà nàng luôn xem thường ngược lại nhiều lần khiến cho nàng giật mình, làm cho nàng hổ thẹn, mặt đỏ tía tai.
Giang Trần thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nhị giáo chủ, cũng biết được nữ nhân này kỳ thực không có đáng giận như vậy, loại tính cách này có đôi khi vẫn còn có chút đáng yêu.
Nhưng mà lần này hiển nhiên Giang Trần không cần nhị giáo chủ ra tay.
– Tỉnh Trung đại đế, mời ngươi tiến lên dẫn nhị giáo chủ về phía sau nghỉ ngơi một chút.
Giang Trần cũng không muốn giải thích gì với nhị giáo chủ.
Trực tiếp để cho Tỉnh Trung đại đế mời nhị giáo chủ xuống dưới. Ở đây cũng chỉ có cường giả tuyệt đối như Tỉnh Trung đại đế mới có thể trấn áp được nữ nhân mạnh mẽ như nhị giáo chủ.
Quả nhiên, nhị giáo chủ dưới tay Tỉnh Trung đại đế, đành phải ngoan ngoãn ra đằng sau.
Đan Cực đại đế lúc này cũng kiểm tra nhi tử một lần. Nhi tử trở về, hắn không còn bất kỳ nỗi lo nào nữa.
– Giang Trần.
Thanh âm như sấm sét của Giang Trần vang lên:
– Ân oán cá nhân, bổn đế tạm thời bỏ qua. Hiện tại bổn đế huy động nhân lực là muốn tính toán khoản sổ sách khu vực biên giới kia với ngươi. Ngươi một mình công kích khu vực biên giới. Phá hỏng khu vực biên giới, cấu kết ngoại tộc, tội không thể tha.
Giang Trần như cười như không:
– Sau đó thì sao? Bước tiếp theo có phải để cho đám người Vân Lan đại đế, La Khí đại đế tới, đi tới chỉ mặt điểm tên bổn thiếu chủ đúng không?
Đan Cực đại đế nao nao, Giang Trần này có ý gì? Lá gan của tiểu tử này chẳng lẽ làm từ đá? Không biết cái gì gọi là sợ hãi sao?
Không thể không nói, Giang Trần có phản ứng hời hợt như vậy khiến cho Đan Cực đại đế rất là không thoải mái, cũng thật bất ngờ.
Nếu như Giang Trần phủ nhận, hoặc là ngôn từ phản bác, thậm chí trở mặt trực tiếp động thủ, những đều này ở trong dự liệu của Đan Cực Đại Đế.
Thế nhưng mà Giang Trần phản ứng mây trôi nước chảy như thế, quả thực để cho Đan Cực Đại Đế bất ngờ.
– Giang Trần, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngươi đã nhận biết, bổn đế cũng không nói gì với ngươi. Hôm nay, bổn đế chỉ cho ngươi hai lựa chọn.
Giang Trần chỉ là giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương, Đan Cực Đại Đế này biểu diễn ra sức như thế, ở Giang Trần xem ra, là quá buồn cười.
– Thứ nhất, Giang Trần ngươi một người làm một người chịu trách nhiệm, thúc thủ chịu trói, bổn đế cam đoan, tuyệt đối không liên quan đến người vô tội.
– Thứ hai thì sao?
Đan Cực Đại Đế cười quái dị, ánh mắt đảo qua những Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành.
– Lựa chọn thứ hai, chính là ngươi kéo toàn bộ Lưu Ly Vương Thành chôn cùng mình.
– Hai lựa chọn này, ngươi xem rồi xử lý a.
Ngữ khí của Đan Cực Đại Đế, tựa như người Thẩm Phán, cao cao tại thượng.
– Đan Cực bệ hạ, cần gì nói nhảm với hắn? Thằng này căn bản là bại hoại của Nhân tộc, hắn không có tư cách lựa chọn gì!
– Đúng, loại người này, nên triệt để trấn áp, để cho hắn tan thành mây khói, nếu không, như thế nào đối mặt liệt tổ liệt tông?
Những tay sai của Đan Cực Đại Đế, cả đám lại kêu gào lấy.
Con mắt của Giang Trần hơi híp lại, sở dĩ hiện tại hắn còn không có bộc phát, chỉ là muốn nhìn xem những người này diễn, đến cùng có thể tới trình độ nào.
– Giang Trần, có nghe thấy không?
Đan Cực Đại Đế cười lạnh nói.
– Ngươi đi ngược lại, phản bội Nhân tộc, hẳn là còn có tâm lý may mắn gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại:
– Ngươi nói xong rồi?
Đan Cực Đại Đế cùng Giang Trần đánh qua rất nhiều lần, biết rõ người trẻ tuổi kia cực kỳ khó chơi, cho nên, hắn ý đồ ở trên tâm lý, triệt để tan rã Giang Trần.
Thế nhưng mà, nhìn phản ứng của Giang Trần, hiển nhiên không có xuất hiện tâm lý chấn động gì. Ngược lại nhàn nhạt hỏi hắn nói xong chưa.
– Giang Trần, xem ra ngươi là chấp mê bất ngộ, ý định ngoan cố chống lại đến cùng?
Đan Cực Đại Đế rất không thoải mái, hắn đứng ở độ cao người Thẩm Phán, cảm giác mình là đang thẩm phán Giang Trần.
– ——–