Bất quá, vừa nghĩ tới mình vừa đi, kế hoạch tân tân khổ khổ thiết kế, cũng chẳng khác nào triệt để uổng phí. Vừa nghĩ đến vậy, Đan Cực Đại Đế lại không cam lòng.
Hắn thật là không cam lòng, thật vất vả tụ tập một nhóm người lần nữa. Nếu như kế hoạch lần này thất bại như trước, vậy Đan Hỏa Thành của hắn, liền không còn uy hiếp gì đáng nói.
Tổ chức một lần, thất bại một lần, ai còn sẽ tín nhiệm hắn?
– Bệ hạ, nếu ngươi không đi, thật sự sẽ không kịp rồi.
– Bệ hạ…
Đan Cực Đại Đế ra sức oanh bay Phệ Kim Thử triều không ngừng nhào về phía trước, cắn răng một cái, hạ lệnh:
– Đi! Bổn đế yểm hộ mọi người, các ngươi đi trước!
Đan Cực Đại Đế rốt cuộc là kẻ tài cao gan cũng lớn, hắn biết rõ, nếu như mình đi trước, phòng tuyến của Đan Hỏa Thành sẽ nghiền nát.
Mà hắn lưu lại bọc hậu yểm hộ, tuy sẽ nguy hiểm, nhưng hắn tự tin vẫn có thể khiêng được.
Đan Cực Đại Đế nắm một cây đao, hướng hư không chém liên tục, miệng quát:
– Cực Quang chi trảm, phá!
Cực quang mãnh liệt chướng mắt, diệu bắn ra vô số khí nhận, điên cuồng cuốn động, bao phủ toàn bộ Phệ Kim Thử ở chung quanh vào trong luồng khí xoáy.
Vô số Cực Quang chi nhận, lập tức phân thây Phệ Kim Thử bị cuốn vào.
Mà những tu sĩ của Đan Hỏa Thành, cũng đã nhận được cơ hội chạy trốn.
– Đi!
Cả đám mở độn quang, hướng không trung vọt tới. Đây là cơ hội duy nhất để bọn hắn trốn chạy, cũng là Đan Cực Đại Đế sáng tạo ra cho bọn hắn cơ hội duy nhất.
Vừa lúc đó, hư không bỗng nhiên có một đạo lực lượng đáng sợ, như Thái Sơn áp đỉnh, điên cuồng áp xuống dưới.
Những tu sĩ của Đan Hỏa Thành, toàn thân như không nghe mình sai sử, bị một cỗ lực lượng không hiểu vỗ trở lại.
– Cái gì?
– Đây là cái quỷ gì?
Những tu sĩ bị hất trở lại kia, mỗi một cái đều gào khóc thảm thiết. Trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Đan Cực Đại Đế cũng khẽ giật mình, lúc trước hắn thả đại chiêu, tự tin đã phong tỏa toàn bộ Phệ Kim Thử ở chung quanh.
Đã vì thủ hạ mở ra một con đường chạy trốn, nhưng vì cái gì người của mình, lại một cái cũng không thể chạy đi?
Nhìn bề ngoài giống như bọn hắn tự động rơi xuống vậy.
Một màn quỷ dị này, làm sao có thể không khiến Đan Cực Đại Đế giật mình?
Đan Cực Đại Đế trừng mắt, lại chứng kiến hư không có mây đen cuồn cuộn đậm đặc, trong mây đen, tựa hồ cất dấu sinh linh cường đại đáng sợ, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
– Là ai?
Đan Cực Đại Đế buồn bực không thôi, dùng hiểu rõ của hắn đối với Lưu Ly Vương Thành, có lẽ không có sinh linh cường đại như thế a.
– Đan Cực, hiện tại ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.
Âm thanh chói tai của Giang Trần, lại lần nữa xuất hiện ở bên tai Đan Cực Đại Đế. Lúc này đây, nhân vật lại triệt để thay đổi.
Trước kia, hắn cảm giác mình khống chế đại cục, dùng ngữ khí thẩm phán Giang Trần.
Mà giờ khắc này, Giang Trần bê nguyên câu trả lại cho đối phương!
– Đan Cực, trước kia ngươi nói như thế nào? Một người làm việc một người chịu trách nhiệm?
Thanh âm đạm mạc của Giang Trần xuất hiện, vang vọng bên tai tất cả mọi người, chấn đến màng tai ong ong, tâm linh rung động lắc lư.
Giang Trần lên tiếng, tất cả Phệ Kim Thử như bị thi triển định thân chú, lập tức dừng tay lại? Tất cả đều ngoan ngoãn nằm ở đó, không có động tác kế tiếp.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, nhìn qua Đan Cực Đại Đế:
– Đan Cực, Bổn thiếu chủ cũng lười nói nhảm với ngươi, hiện tại, Bổn thiếu chủ cũng cho ngươi một cơ hội. Hoặc là ngươi thúc thủ chịu trói, hoặc là, tất cả tu sĩ ở đây, đều vì dã tâm của ngươi mà chôn cùng.
Những lời này, cơ hồ là lời nói trước kia của Đan Cực Đại Đế.
Sắc mặt của Đan Cực Đại Đế xanh một miếng, tím một khối, trong mắt lóe ra sát cơ đầm đặc, ánh mắt kia, có phẫn nộ, không cam lòng, có uể oải, ẩn ẩn còn có một chút bất đắc dĩ cùng phát điên.
Nhìn người trẻ tuổi cách đó không xa cười cười nói nói, trong nội tâm Đan Cực Đại Đế ghen ghét dữ dội.
Hắn không cách nào tiếp nhận một màn này, không cách nào tiếp nhận một thiên tài trẻ tuổi, rõ ràng trên cao nhìn xuống, dùng ngữ khí thẩm phán nói chuyện với hắn như vậy.
Thế nhưng mà, hắn lại hết lần này tới lần khác vô lực cải biến.
Ánh mắt của Giang Trần, lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người ở hiện trường.
– Các ngươi ai đến nói cho ta biết, Bổn thiếu chủ nên tiếp tục hạ lệnh, triệt để trấn áp bọn ngươi? Hay là lưu các ngươi một tánh mạng, để các ngươi tham sống sợ chết?
Ngữ khí của Giang Trần, mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng.
Trước kia kêu gào với Giang Trần, cả đám phảng phất hận không thể ăn sống nuốt tươi Giang Trần, giờ phút này ở dưới ánh mắt của Giang Trần, vậy mà không ai dám can đảm cùng Giang Trần va chạm.
– Hiện tại các ngươi như vậy, là làm liệt tổ liệt tông Nhân tộc xấu hổ a?
– Các ngươi bè cánh đấu đá, lấn thiện sợ ác, thật không phải là bại hoại của Nhân tộc sao?
Những lời này, là trước kia những người này nói ra. Hiện tại, Giang Trần nguyên câu trả lại cho bọn hắn.
Tất cả tu sĩ, ở dưới ánh mắt của Giang Trần bức bách, cả đám đều cúi đầu, không dám nhìn Giang Trần, sợ một cái ánh mắt, sẽ dẫn phát Giang Trần hiểu lầm.
Giờ khắc này, mặc dù là Đan Cực Đại Đế, cũng bị Phệ Kim Thử triều vô biên vô hạn chấn trụ rồi.
– Bổn thiếu chủ đã sớm nói, kế tiếp, sẽ cho các ngươi một bài học. Sau bài học này, ai có thể còn sống, ai sẽ vẫn lạc, các ngươi đều mặc cho số phận a.
– Nhớ kỹ, đây không phải lần thứ nhất các ngươi mạo phạm Bổn thiếu chủ, cũng không phải lần thứ nhất các ngươi nhằm vào Lưu Ly Vương Thành. Mọi thứ đã làm, phải trả giá thật nhiều!
Cái gì gọi là thẩm phán, đây mới gọi là thẩm phán!
Cả đám câm như hến, vậy mà không có người dám can đảm cãi lại một câu. Nghe được Giang Trần nói muốn trả giá thật nhiều, trong lòng càng rùng mình.
Chẳng lẽ Giang Trần còn muốn tiếp tục sao?
Lúc này, Đan Cực Đại Đế rốt cục trì hoãn qua, nổi giận gầm lên một tiếng:
– Giang Trần tiểu tặc, ngươi cuồng cái gì chứ? Ỷ vào những con chuột thối này sao?
– Phải, ngươi là lợi hại, hiểu được rất nhiều đường ngang ngõ tắt! Thế nhưng mà, ngươi cho rằng, ỷ vào đàn chuột này, ngươi có thể diệt cả Nhân tộc sao?
– Giang Trần, ngươi cấu kết ngoại tộc, phản bội Nhân tộc, hôm nay, lại triệu tập Thú tộc, đối phó đồng bào Nhân tộc. Xem ra, bổn đế nói một chút cũng không sai, ngươi là bại hoại của Nhân tộc!
Nghe được lời này của Đan Cực Đại Đế, bên đồng minh phương bắc, mỗi một cái đều hoảng sợ biến sắc. Không ít người một bụng nóng tính chạy lên não.
Đan Cực Đại Đế nói, không phải tự mình muốn chết sao? Coi như mình muốn chết, làm gì mang mọi người lên?
Giang Trần nghe xong lời này, cũng không tức giận, ngược lại ung dung nở nụ cười:
– Đan Cực, bổn sự chụp mũ, giội nước bẩn của Đan Hỏa Thành ngươi, ngược lại là nhất đẳng.
– Phản bội Nhân tộc?
Ngữ khí của Giang Trần đột nhiên mãnh liệt.
– Đan Cực, ngươi cũng xứng nói lời này?
– ——–