Ánh mắt lại lần nữa lướt một vòng:
– Chư vị, Phong Vân Giáo hung hăng càn quấy, chắc hẳn chư vị cũng lãnh hội qua. Hôm nay Phong Vân Giáo trắng trợn khuếch trương, đánh đâu thắng đó. Bọn ngươi, ai cũng khó bảo toàn, có một ngày không bị Phong Vân Giáo này nhìn chằm chằm vào!
Hiện trường đều là biểu lộ ngưng trọng, nhao nhao gật đầu.
Hiện tại, tất cả tông phái của Nhân loại cương vực, đích thật là mỗi người cảm thấy bất an.
– Nếu như chỉ là một Phong Vân Giáo, vậy cũng không sao. Hôm nay Nhân loại cương vực tiềm ẩn uy hiếp, xa xa không chỉ Phong Vân Giáo này.
– Rất nhiều người trong các ngươi, nhất định sẽ cho rằng Phong Vân Giáo là mâu thuẫn trong Nhân tộc. Các ngươi còn có người nghĩ, giáo chủ Phong Vân Giáo thần bí kia, thật là cường giả Nhân tộc sao?
Giang Trần thoáng cái ném ra nghi vấn này, làm cho tất cả mọi người chấn động.
Chẳng lẽ Phong Vân Giáo giáo chủ kia, không phải Nhân tộc?
Nghĩ tới đây, mỗi một cái đều hít một hơi lãnh khí.
– Giang Trần Thiếu chủ, Phong Vân Giáo giáo chủ kia thần bí khó lường, chẳng lẽ hắn không phải cường giả Nhân tộc? Này sẽ là địa vị gì?
– Đúng vậy, nếu như là dị tộc, vậy thì thật đáng sợ!
Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu:
– Nói thật, Bổn thiếu chủ chưa cùng Phong Vân Giáo giáo chủ kia quen biết, cũng không thể nào phán đoán. Nhưng mặc kệ Phong Vân Giáo giáo chủ kia có phải Nhân tộc hay không, dã tâm cùng với tư cách của hắn, đã đẩy Nhân tộc hướng diệt vong.
– Hiện tại thế cục của tộc ta, nhìn như bình tĩnh, kì thực rất bấp bênh. Ma tộc rục rịch, tùy thời có khả năng bộc phát Ma kiếp. Giới Bi Chi Cảnh lung lay sắp đổ, tùy thời có khả năng phá vỡ, dị tộc đến từ các nơi, tùy thời có khả năng binh lâm dưới thành. Ngay giờ khắc chúng ta hội minh, Giới Bi Chi Cảnh ở Tây Bắc tuyệt địa, đã lung lay sắp đổ, tùy thời có khả năng phá vỡ. Chư vị có biết, bên ngoài Tây Bắc tuyệt địa, ở chủng tộc gì không?
Ngữ khí của Thiên Thiền Cổ Viện Tố Hoàn Chân ngưng tụ, thất thanh nói:
– Khổ Man tộc?
Về Khổ Man tộc, võ giả bình thường biết không nhiều lắm. Thế nhưng mà cường giả đỉnh cấp, phàm là có thể tiếp xúc đến thượng cổ điển tịch, Thượng Cổ bí văn, hơn phân nửa là biết rõ Khổ Man tộc ý vị như thế nào.
Cái chủng tộc này, đối với Nhân tộc mà nói, là một ác mộng!
Một ít người biết rõ Khổ Man tộc, nghe được ba chữ kia, sắc mặt đều biến đổi.
Tây Bắc tuyệt địa, Giới Bi Chi Cảnh lung lay sắp đổ, Khổ Man tộc nhìn chằm chằm!
Tin tức này, thực sự quá kinh người rồi.
Nếu Khổ Man tộc thật xâm lấn Nhân tộc, tuyệt đối có khả năng mang đến tai hoạ ngập đầu cho Nhân tộc. Đây tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân.
Khổ Man tộc là một chủng tộc cực kỳ hung tàn, tựa như ôn dịch, đi đến đâu, phá hư đến đó, trên cơ bản đều là chó gà không tha, thậm chí là không có một ngọn cỏ.
Hiện trường hơi có chút bạo động. Một ít tu sĩ không có nghe nói qua Khổ Man tộc, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.
Tu sĩ biết Khổ Man tộc, thì biểu lộ nghiêm túc thấp giọng giải thích.
Giang Trần tùy ý bọn hắn nghị luận, chờ hiện trường câu thông không sai biệt lắm, tất cả mọi người đã minh bạch Khổ Man tộc ý vị như thế nào, Giang Trần mới tiếp tục nói:
– Giới Bi Chi Cảnh ở Trầm Hương cốc bỗng nhiên phá vỡ, Giới Bi Chi Cảnh ở Tây Bắc tuyệt địa, cũng không hiểu thấu xuất hiện nguy cơ. Có lẽ mọi người cảm thấy đây là trùng hợp, phải thừa nhận, Thượng Cổ thời đại lưu lại Giới Bi Chi Cảnh, trình độ kiên cố nhất định sẽ hạ thấp. Nhưng ai có thể bảo chứng, ở đây sẽ không có nhân tố con người?
– Trước khi Phong Vân Giáo xuất hiện, Bổn thiếu chủ vẫn cho là, Giới Bi Chi Cảnh ở Trầm Hương cốc, là vì năm rộng tháng dài, tự hành buông lỏng. Hiện tại xem ra, có khả năng là ta đánh giá sai tình thế.
Tố Hoàn Chân cau mày lại:
– Giang Trần Thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy, trong này có thủ bút của Phong Vân Giáo?
Giang Trần từ chối cho ý kiến:
– Chư vị, mấy năm trước, phương bắc đồng minh tiến công Lưu Ly Vương Thành ta, chư vị còn nhớ rõ hay không?
Chuyện này, đã qua ba bốn năm. Bất quá rất nhiều tông môn ở đây đều tham gia, đối với tình huống lúc đó tự nhiên không xa lạ gì.
– Lúc ấy Đan Cực Đại Đế ăn nói bừa bãi, vu oan ta phá hư Giới Bi Chi Cảnh. Lúc ấy Bổn thiếu chủ khinh thường biện luận. Hôm nay, Bổn thiếu chủ lại phải cho mọi người một cách nói. Phá hư Giới Bi Chi Cảnh kia, là ba đại Thiên Vị cường giả của Nam Đẩu Ly tộc gây nên, không phải ta gây ra. Bất quá, sau khi ba Đại Thiên Vị của Nam Đẩu Ly tộc rời khỏi, Bổn thiếu chủ đã tận hết khả năng, chữa trị Giới Bi Chi Cảnh kia. Bất quá trình độ chữa trị so với Thượng Cổ, hiển nhiên là không đủ. Bổn thiếu chủ cũng không cách nào cam đoan, cường giả của Nam Đẩu Ly tộc, sẽ không phá vỡ nữa. Cũng không cách nào cam đoan, khi Thiên Ma Ma Chủ khôi phục trình độ đỉnh phong, sẽ không phá vỡ nó!
Ngữ khí của Giang Trần rất thản nhiên, ánh mắt thanh tịnh, nhìn qua tất cả mọi người.
– Phương bắc đồng minh tiến công Lưu Ly Vương Thành ta, chư vị nhất định còn nhớ rõ những kẻ giả mạo bọn người Vân Lan Đại Đế.
– Những người kia từ đâu tới? Hiện tại, trong đầu các ngươi có đáp án sao?
Những cường giả ở hiện trường, đều như có điều suy nghĩ.
Tố Hoàn Chân trầm ngâm nói:
– Như thế xem ra, Phong Vân Giáo quật khởi, nhìn như là sự tình ba bốn năm này, trên thực tế sớm có dự mưu? Những sự tình này, sau lưng đều có thủ bút của Phong Vân Giáo?
– Hoàn toàn chính xác, lúc ấy mọi người đối với lai lịch của những kẻ giả mạo kia cảm thấy khó hiểu, hiện tại ngẫm lại, tất nhiên là thủ bút của Phong Vân Giáo a.
Hàn Thiên Chiến cũng gật đầu nhận đồng.
– Không thể không thừa nhận, Bổn thiếu chủ đánh giá thấp Phong Vân Giáo. Lúc ấy tại Trầm Hương cốc, Bổn thiếu chủ vẫn cho là, ngoại trừ tu sĩ Nhân tộc chúng ta đi vào, thì không còn có người khác. Hôm nay xem ra, ta đã đánh giá thấp Phong Vân Giáo. Lúc ấy tại Trầm Hương cốc phát sinh hết thảy, Phong Vân Giáo đều rõ như lòng bàn tay! Chính vì bọn hắn rõ như lòng bàn tay, mới có thể bào chế ra những kẻ giả mạo kia, mới có thể lợi dụng chi tiết ở trong Trầm Hương cốc, dùng giả đánh tráo, châm ngòi quan hệ của Lưu Ly Vương Thành ta cùng Nhân tộc!
Rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ ra, hiện tại Giang Trần cũng rộng mở trong sáng rồi.
Hiện tại hắn hoàn toàn có thể xác định, sau lưng hết thảy, đều là Phong Vân Giáo gây nên. Kể cả những người mất tích ở cửa Trầm Hương cốc, có lẽ đều bị Phong Vân Giáo chộp tới rồi.
Ngữ khí của Tố Hoàn Chân ngưng trọng:
– Phong Vân Giáo này làm việc, thật đúng là không từ thủ đoạn. Thế lực như vậy tồn tại, đối với Nhân tộc ta mà nói, hoàn toàn chính xác không phải chuyện gì tốt.
– Đúng vậy, ai biết, bước tiếp theo bọn hắn sẽ mang đến tai nạn gì cho Nhân tộc?
– Những hỗn đản này, chẳng lẽ bọn hắn không phải tu sĩ Nhân tộc sao? Phá hư Giới Bi Chi Cảnh, đến cùng có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ dị tộc xâm lấn, đối với bọn họ mà nói, sẽ không hình thành trùng kích?
– ——–