Nhưng mà Thư Vạn Thanh lại mỉm cười nói:
– Đa tạ giáo chủ khen nhầm.
– Thư đạo hữu là người thống khoái, nếu như Bổn giáo chủ lại quanh co lòng vòng, thì có chút không thể nào nói nổi rồi. Dùng tu vi của đạo hữu, ở lại Nhân loại cương vực, đích thật là nhân tài không được trọng dụng. Vạn Uyên đảo, mới là quy túc tốt nhất của đạo hữu. Không phải Bổn giáo chủ nói bốc nói phét, đạo hữu muốn đi Vạn Uyên đảo, chuyện này, có thể bao trên người ta. Đương nhiên, dùng thần thông của đạo hữu, đi Vạn Uyên đảo, bản thân cũng chưa chắc làm không được. Chỉ là, Vạn Uyên đảo đối với Nhân loại cương vực mà nói, thật sự quá thần bí, nên chỉ có người Vạn Uyên đảo giá lâm Nhân loại cương vực, còn tu sĩ của Nhân loại cương vực, ít có thể tới Vạn Uyên đảo. Bởi vì, các ngươi không có tọa độ, trên cơ bản không thấy cửa vào.
Thư Vạn Thanh sâu sắc chấp nhận, thở dài:
– Lão phu không phải là không có thử qua, chỉ tiếc, mỗi lần nếm thử, đều dùng thất bại chấm dứt. Có nhiều lần, thiếu chút nữa thân tử đạo tiêu. Dần dà, phần tâm này, cũng trở nên phai nhạt. Nếu không phải giáo chủ ngang trời xuất thế, chỉ sợ lão phu sẽ không bước vào hồng trần một bước.
Thiên Vị cường giả, bước vào Nhân loại cương vực một bước, đối với bọn họ mà nói, là một loại tiêu hao lớn lao.
Bọn hắn muốn cam đoan Dương thọ, phải như con rùa đen sống sót, tận lực không làm bất luận tiêu hao gì.
Hạ Hầu Kinh trầm ngâm nói:
– Cường giả lánh đời như đạo hữu, Nhân loại cương vực đến cùng có bao nhiêu?
Kỳ thật Hạ Hầu Kinh sớm đã biết rõ, Nhân loại cương vực khẳng định có cường giả lánh đời, chỉ là, đến cùng có bao nhiêu, trong lòng của hắn lại không nắm chắc.
Thư Vạn Thanh thở dài:
– Đến cùng có bao nhiêu người? Vấn đề này, lão phu cũng rất khó trả lời ngươi. Mỗi một năm, đều không có cùng đáp án. Vài ngàn năm trước, lão phu biết đến, thì có sáu cái. Hiện tại, đến cùng có mấy cái còn sống? Ai nói được chứ?
Tại Nhân loại cương vực, mặc dù thực lực đột phá Thiên Vị. Không có tài nguyên cùng Linh lực tương ứng, số tuổi thọ của Thiên Vị cường giả, cũng sẽ phải chịu ước thúc, so với Thiên Vị cường giả ở nơi Linh lực đầy đủ, Dương thọ sẽ ít đi rất nhiều. Thậm chí, Dương thọ của bọn hắn, so với cường giả Đế cảnh, cũng chỉ tăng lên gấp đôi mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhân loại cương vực qua nhiều năm như vậy, thủy chung không có Thiên Vị cường giả xuất hiện.
Hạ Hầu Kinh cười nói:
– Thư đạo hữu có biện pháp liên hệ bọn hắn không?
Ngữ khí của Thư Vạn Thanh đạm mạc:
– Giáo chủ muốn mời chào bọn hắn?
Hạ Hầu Kinh không phủ nhận, cười nói:
– Bổn giáo chủ cũng không tin, Thiên Vị cường giả, lại sống uất ức như thế.
– Không cần quan tâm, lão phu nguyện ý hợp tác cùng giáo chủ, cũng không có nghĩa là, bọn hắn mỗi người đều nguyện ý hợp tác cùng giáo chủ. Nói không chừng, có chút lão gia hỏa tính tình thối, biết giáo chủ tới Nhân loại cương vực làm mưa làm gió, làm bọn hắn phát bực, ngược lại sẽ cản trở, hư đại sự của ngươi. Nếu như Giáo chủ không sợ, có thể nếm thử liên hệ thoáng một phát.
Thiên Vị cường giả, cũng không phải mỗi người đều là một cái tánh tình.
– Ha ha ha, Thư đạo hữu quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái.
Hạ Hầu Kinh cười to, cũng không có nhắc lại sự tình Thiên Vị cường giả khác rồi.
Ngược lại nói:
– Trước kia Thư đạo hữu nói hợp tác, nhưng lại không biết đạo hữu có ý kiến hay gì không?
– Lão phu chỉ biết xuất lực, sự tình bày mưu tính kế, vẫn là giáo chủ đến hao tâm tổn trí a.
Thư Vạn Thanh cũng rất trực tiếp.
Bành lão cùng Mặc lão vẫn lạc, đúng là thời điểm thực lực hư không. Thư Vạn Thanh xuất hiện, không thể nghi ngờ là bổ khuyết chỗ trống này.
Hắn không hung hăng bắt lấy cơ hội này mới là lạ. Dù sao, hiện tại hắn đã không có khả năng về Vạn Uyên đảo gọi viện binh rồi.
Nếu để cho Hạ Hầu gia tộc biết rõ hắn ở Nhân loại cương vực chật vật như thế, chỉ sợ địa vị ở gia tộc sẽ trong nháy mắt rớt xuống ngàn trượng.
Cho nên, giai đoạn hiện tại, có Thư Vạn Thanh xuất hiện, Hạ Hầu Kinh nào có đạo lý bỏ qua?
Hơn nữa, Thư Vạn Thanh này dùng sức một mình, có thể phá vỡ Cự Thạch khí tràng, đủ thấy thực lực của hắn cường hoành, chỉ sợ so với Bành lão cùng Mặc lão, còn cao hơn một bậc.
Hạ Hầu Kinh suy nghĩ một lát, liền có chủ ý.
– Thư đạo hữu, ngươi đã là Thiên Vị cường giả của Nhân loại cương vực, nếu như ngươi lên cao nhất hô, tất có thể để võ giả thiên hạ đến hưởng ứng. Mặc dù bọn hắn không đến quăng, ít nhất cũng sẽ không thiên hướng Lưu Ly Vương Thành. Nếu như lại phối hợp một ít thủ đoạn sắt máu, không lo chúng không thành thành thật thật đi vào khuôn khổ. Nếu như gạt bỏ cánh tay trái bờ vai phải của Lưu Ly Vương Thành, Lưu Ly Vương Thành chỉ còn một mình, đến lúc đó chúng ta muốn đối phó Giang Trần, độ khó đã nhỏ đi nhiều.
Thư Vạn Thanh cau mày nói:
– Không cần phức tạp như thế? Cái đại thế này thoạt nhìn, là Phong Vân Giáo cùng Lưu Ly Vương Thành tranh đấu. Trên thực tế, bất quá là giáo chủ ngươi cùng Giang Trần tranh đấu. Chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp đối phó Giang Trần, hết thảy vấn đề đều không còn là vấn đề.
Thư Vạn Thanh không muốn phức tạp như vậy. Hắn tới cái tuổi này, làm việc, ưa thích trực chỉ bản tâm, đi thẳng vào vấn đề.
Đối phó Giang Trần, giải quyết dứt khoát.
Giang Trần vẫn lạc, Lưu Ly Vương Thành dĩ nhiên không còn là vấn đề.
– Đối phó Giang Trần, nói dễ vậy sao?
Hạ Hầu Kinh cười khổ nói.
– Ngươi cho rằng Bổn giáo chủ không có cân nhắc qua chuyện này? Bổn giáo chủ đối với Giang Trần đã đầy đủ coi trọng, kết quả như thế nào? Hai Thiên Vị tùy tùng tâm phúc nhất của ta, cứ như vậy vẫn lạc.
Hạ Hầu Kinh nói đến đây, cũng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Hiển nhiên, hắn đối với Bành lão cùng Mặc lão vẫn lạc, đến nay còn canh cánh trong lòng.
– Giang Trần này, thực lực bản thân cũng không tính cao, dưới trướng hắn có Cự Thạch nhất tộc bát đại dũng sĩ, đây mới là khó chơi nhất. Còn có một con Chu Tước Thần Cầm. Bất quá, Chu Tước Thần Cầm đã là nỏ mạnh hết đà, đoán chừng qua không được bao lâu, sẽ vẫn lạc.
Hạ Hầu Kinh đối với Chu Tước Thần Cầm, kỳ thật cũng tràn ngập oán niệm. Lúc trước hắn cho Chu Tước Thần Cầm rất nhiều dụ dỗ, thế nhưng mà Chu Tước Thần Cầm bất vi sở động. Cái này để cho Hạ Hầu Kinh cảm thấy có phần mất mặt.
Thư Vạn Thanh bỗng nhiên mặt không biểu tình nói:
– Theo lão phu biết, giáo chủ ngươi động thủ với Giới Bi Chi Cảnh, cũng không phải lần một lần hai rồi. Lần trước Trầm Hương cốc Giới Bi Chi Cảnh nghiền nát, lần này, Tây Bắc tuyệt địa Giới Bi Chi Cảnh, cũng sắp nghiền nát. Chẳng lẽ đây hết thảy, cùng Phong Vân Giáo ngươi không có vấn đề gì?
Thư Vạn Thanh đối với hết thảy, đã rõ như lòng bàn tay.
Hạ Hầu Kinh hơi có chút kinh ngạc:
– Đạo hữu không nhập thế, vậy mà biết nhiều như vậy?
– ——–