Hạ Hầu Kinh có chút nôn nóng, nói:
– Nói như vậy, thế nhưng lại không biết phải đợi tới khi nào.
Thư Vạn Thanh thản nhiên nói:
– Ngươi có thượng sách gì không?
Hạ Hầu Kinh thở dài nói:
– Phải nghĩ biện pháp, làm cho Khổ Man tộc đẩy nhanh tốc độ một chút.
Thư Vạn Thanh trầm tư một lát, quỷ dị cười cười:
– Muốn làm cho Khổ Man tộc nhanh một chút, cũng không phải là không có biện pháp. Nếu như Khổ Man tộc bị đánh lén, có nhân vật quan trọng nào xảy ra chuyện. Khổ Man tộc tất sẽ điên cuồng. Dùng tính cách của Khổ Man tộc, một khi bị chọc giận, bọn chúng sẽ không để ý tới tất cả mà điên cuồng tấn công. Đến lúc đó Khổ Man tộc chắc chắn sẽ không chết không thôi với Lưu Ly vương thành.
Hai mắt Hạ Hầu Kinh sáng ngời:
– Vẫn là Thư đạo hữu có biện pháp a. Thư đạo hữu có bằng lòng lập kỳ công này cho bổn giáo hay không?
Thư Vạn Thanh cười ha hả nói:
– Chỉ cần có đầy đủ chỗ tốt, muốn lão phu xuất mã cũng không phải là không được.
Thư Vạn Thanh sống tới một đống tuổi như vậy, đã không còn có tín niệm gì cả, không quan tâm tới tiết tháo gì đó. Thứ hắn truy cầu là lợi ích của bản thân mình.
Chỉ cần phù hợp với lợi ích của hắn, trời hắn cũng có thể phá, đất hắn cũng có thể lật tung.
Hạ Hầu Kinh trầm ngâm nói:
– Chỉ cần Thư đạo hữu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, bổn giáo chủ cam đoan. Nhất định sẽ cầu một vị trí cho Thư đạo hữu ở Vạn Uyên đảo.
Thư Vạn Thanh trầm giọng nói:
– Chuyện này là thực sao?
Hạ Hầu Kinh nghiêm mặt nói:
– Nếu như có sai, trời tru đất diệt.
Hiện tại Thư Vạn Thanh vô cùng khát vọng tiến về Vạn Uyên đảo, tới địa phương thánh địa võ đạo trong truyền thuyết kia. Bởi vì cương vực nhân loại hiện tại Thư Vạn THanh nhìn không có một chút tiền đồ nào, cũng cảm nhận không có hy vọng.
– Hạ Hầu giáo chủ, chờ tin tức tốt của Thư mỗ.
Thư Vạn Thanh nói xong, đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.
Hạ Hầu Kinh nhìn thấy bóng lưng Thư Vạn Thanh rời khỏi, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Cường giả Thiên Vị nhân tộc cũng không có cốt khí như vậy. Hạ Hầu Kinh đối với nhân tộc tự nhiên càng thêm xem thường.
– Giang Trần, bổn thiếu chủ cũng không tin, ngươi ngay cả cường giả Đế cảnh cũng không phải mà có thể khuấy tan vũng nước đục trên cương vực nhân loại này.
Hạ Hầu Kinh nói tới Giang Trần, trong lòng tuyệt đối là một bụng giận dữ, oán hận.
…
Khu vực Tây bắc, đại quân Cổ Na bộ lạc của Khổ Man tộc sau khi trải qua trận chiến với Giang Trần, tuy rằng không có suy giảm tới nguyên khí, thế nhưng lại trì hoãn tốc độ hành quân.
Một ngày nọ, thám báo của Cổ Na bộ lạc rốt cuộc cũng xác định được tin tức rõ ràng, mang tin tức về trung quân.
– Vương tử, khu vực Tây Bắc kia, Nguyệt Thần giáo đã lui lại. Cả Nguyệt Thần giáo bây giờ vườn không nhà trống. Căn bản không có gì cả.
– Cái gì?
Cốt Thiên Kình sau khi nghe được tin tức quả thực sững sờ không thôi.
Ngay cả mấy thân vệ thiếp thân của hắn cũng nao nao. Mấy ngày nay bọn họ đều đang điều chỉnh, đều đang suy nghĩ đối sách, định ra kế hoạch tác chiến.
Các loại khổ chiến, kế hoạch chiến đấu ác liệt không biết đã được suy diễn bao nhiêu lần.
Vốn hắn đã chuẩn bị gặm khúc xương cứng này. Thậm chí bọn họ còn phát ra cầu cứu trở về Cổ Na bộ lạc, xin bộ lạc tiếp tục phái mấy cường giả thực lực mạnh mẽ tới trợ trận.
Hiển nhiên bộn họ đối với Giang Trần, đối với dũng sĩ Cự thạch nhất tộc cũng vô cùng kiêng kỵ. Dùng binh lực hiện tại của bọn họ, muốn bắt Nguyệt Thần giáo tuyệt đối là nắm chắc.
Thế nhưng mà vạn nhất Giang Trần ở lại Nguyệt Thần giáo, cùng quyết chiến với Cổ Na bộ lạc bọn họ ở khu vực Tây Bắc này, muốn bắt được toàn bộ người Nguyệt Thần giáo, độ khó rất lớn.
Cho nên bọn họ mới có thời gian trì hoãn mấy ngày qua như vậy.
Hiện tại đã xác định viện quân đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới đây hội họp, bọn họ bắt đầu chính thức đẩy mạnh tốc độ hành quân.
Ai ngờ, tới khu vực Tây Bắc, tới trong khu vực Nguyệt Thần giáo khống chế, lại nhận được tin tức khiến cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm như vậy.
Nguyệt Thần giáo rút lui.
Hơn nữa không đơn thuần là rút lui. Cả địa bàn do Nguyệt Thần giáo thống trị căn bản không có bất kỳ phòng hộ nào. Cánh cửa Tây Bắc này triệt để rộng mở, tùy ý để cho Khổ Man tộc bọn họ giương oai.
– Đáng giận.
Hiển nhiên Cốt Thiên Kình đã ý thức được mình bị Nguyệt Thần giáo chơi một vố. Bỏ qua cơ hội tốt nhất, nếu như lúc ấy bọn họ thừa thắng truy kích, đại tông môn như Nguyệt Thần giáo kia tuyệt đối không thể nào rút lui nhanh chóng, thuận lợi như vậy được.
Chỉ tiếc trì hoãn mấy ngày, Nguyệt Thần giáo đã thong dong rời đi.
– Nguyệt Thần giáo kia có lưu lại gì không?
Lão giả gọi là Cốt Kỳ hỏi.
Tên thám báo kia lắc đầu nói:
– Trừ sơn môn Nguyệt Thần giáo không có mang đi, những thứ có thể mang đi cơ hồ đều bị mang đi. Ngay cả người xem xét gia viên cũng không có.
Đi thực là triệt để.
Cốt Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi:
– Nhân tộc giảo hoạt, nhân tộc giảo hoạt. Xem ra lão tổ tông chúng ta nói quả không sai. Nhân tộc chẳng những giảo hoạt, hơn nữa còn không có một chút cốt khí nào. Đánh không lại thì bỏ chạy. Hừ. Hòa thượng chạy trốn, miếu không chạy được. Bọn họ đem địa bàn Nguyệt Thần giáo nhường lại, vừa vặn chúng ta tiếp nhận trước đã.
Đã không kiếm được chỗ tốt, vậy thì chiếm địa bàn của bọn chúng cũng tốt.
Khổ Man tộc muốn xuất binh chiếm cương vực nhân loại cũng cần một cứ điểm. Không có khả năng giống như châu chấu, chạy tới đâu tính tới đó.
Nếu như một mình xâm nhập, không có tiếp tế, vạn nhất đại quân vây quanh, khi đó được không bù mất.
Lưu Ly vương thành, tuy rằng thế lực khắp nơi đã quyết định đầu nhập vào dưới trướng Giang Trần, phụ thuộc vào Lưu Ly vương thành. Nhưng mà Giang Trần cũng không có bởi vậy mà đắc ý quên mình.
Không hề nghi ngờ, có những thế lực này gia nhập, thực lực của Lưu Ly vương thành tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng mà nhân mã khắp nơi tới đây cũng phát sinh vấn đề mới.
Những vấn đề này Giang Trần toàn quyền giao cho Tỉnh Trung đại đế xử lý. Dùng thực lực và uy vọng của Tỉnh Trung đại đế, cũng chỉ có hắn mới làm tốt chuyện này.
Lúc nên hát mặt đen thì hát mặt đen, khi nên hát mặt đỏ thì hát mặt đỏ.
Lực chú ý của Giang Trần đặt ở trên Khổ Man tộc.
Có Phệ Kim thử nhất tộc, trên phương diện tình báo Giang Trần có ưu thế siêu nhiên, nhất đẳng.
Rất nhanh hắn đã nhận được tin tức từ tiền phương.
– Khổ Man tộc chiếm cứ sơn môn Nguyệt Thần giáo?
Giang Trần nghe tin tình báo này cũng có chút ngoài ý muốn. Khổ Man tộc này không ngờ lại có thể bảo trì bình thản như vậy.
Sau khi biết được Nguyệt Thần giáo thối lui, vậy mà không có tham công, liều lĩnh, ngược lại còn làm ra hành động chắc chắn, chiếm giữ sơn môn Nguyệt Thần giáo như vậy.
Như vậy làm cho Giang Trần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Bởi vì theo Giang Trần thấy, Khổ Man tộc hẳn là huệ duệ Man tộc thượng cổ, phong cách hành sự là dũng mãnh, chỉ có sức mạnh, không có quá nhiều mưu lược gì.