Hơn nữa, hắn tự hỏi thực lực của mình, mặc dù ở trong hai ba mươi thiên tài thí luyện của bát đại thế gia, cũng đủ đứng vào Top 5.
Nếu như người cướp đoạt Huyền Hoàng Thủ Ô, là đệ tử của bát đại thế gia, người áo choàng màu đen này sẽ không ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng mà, đối phương rõ ràng là thí luyện giả của Đông Diên đảo.
Đây mới là điều người áo choàng màu đen kinh hãi nhất. Thiên tài của bát đại thế gia bọn hắn, đến từ Đa Văn Thần Quốc, ở cái tuổi bọn hắn, tại toàn bộ Vạn Uyên đảo, đó cũng là thiên tài cấp cao nhất.
Dưới loại tình huống này, bọn hắn tiến vào Đông Diên đảo thí luyện, kỳ thật vẫn ôm một loại tâm tính chơi đùa. Trong mắt bọn hắn, những cái gọi là thí luyện giả Đông Diên đảo, đó chỉ là con mồi của bọn họ. Bọn hắn cho tới bây giờ, sẽ không coi thí luyện giả của Đông Diên đảo là đối thủ.
Thế nhưng mà giờ phút này, Giang Trần biểu hiện, không thể nghi ngờ phá vỡ nhận thức của hắn.
– Không thể tưởng được, Hồi Xuân đảo vực này, thậm chí có thiên tài như vậy?
Người áo choàng màu đen cũng đầy bụng kinh ngạc.
Kỳ thật hắn so với Giang Trần còn sớm đến phụ cận Huyền Hoàng Thủ Ô hơn, chỉ là, hắn cũng nhìn ra nhân tố nguy hiểm chung quanh Huyền Hoàng Thủ Ô, hắn đang tính toán nên phá giải như thế nào.
Không nghĩ tới, Giang Trần xuất hiện, nhanh chân đến trước, vận dụng các loại thủ đoạn, rõ ràng vượt lên trước lấy được Huyền Hoàng Thủ Ô.
Cái này để cho hắn phi thường khiếp sợ. Lập tức ra tay, muốn nửa đường chiếm tiện nghi. Kết quả thất bại như cũ.
Sau đó truy đuổi chiến, càng làm cho hắn ý thức được, mình gặp phải chính là một kình địch.
Hai người truy đuổi tầm đó, thời gian cũng nhanh trôi qua.
Đảo mắt, một đêm đi qua.
Đêm tối trong Hắc Yểm sơn mạch, kỳ thật phi thường khủng bố. Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, hắn tu luyện Thiên Mục Thần Đồng, xem đêm tối như ban ngày.
Mà người áo choàng màu đen kia, tựa hồ cũng không sợ đêm tối, trong truy đuổi chiến, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Hai người từ chạng vạng truy đuổi đến đêm tối, từ đêm tối truy đuổi đến sáng sớm, từ sáng sớm truy đuổi đến trưa. Giang Trần trải qua một đêm truy đuổi, tinh thần lại không chút hao tổn.
Bất quá, một đêm này truy đuổi, cũng làm cho hắn nhận thức đến, đối thủ này, có lẽ dựa vào tốc độ, là không cách nào hoàn toàn vứt bỏ.
Bước chân của Giang Trần chậm rãi trì hoãn, tốc độ cũng bắt đầu yếu bớt.
Mà giờ khắc này, hai người bọn họ, đã tiến nhập một mảnh rừng nhiệt đới rậm rạp.
Người áo choàng màu đen kia thấy Giang Trần giảm tốc độ, tốc độ của hắn cũng chậm rãi giảm xuống.
Giang Trần đột nhiên dừng bước, quay người trở lại, mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào người áo choàng màu đen.
Khoảng cách giữa hai người, cũng chỉ có mấy trăm mét. Giang Trần chứng kiến ánh mắt hung ác nham hiểm của đối phương, cùng với sau lưng ánh mắt kia, ẩn chứa năng lượng đáng sợ.
– Các hạ tựa hồ không phải thí luyện giả của Đông Diên đảo a.
Giang Trần nhàn nhạt mở miệng.
Thanh âm của người áo choàng màu đen kia đạm mạc:
– Không trốn nữa sao?
Giang Trần nhún nhún vai:
– Ngươi cảm thấy ta đang lẩn trốn sao?
– Hãy bớt sàm ngôn đi, trước giao Huyền Hoàng Thủ Ô ra đây.
Ngữ khí của người áo choàng màu đen kia không mang theo nửa phần sắc thái tình cảm, lạnh như băng.
– Ngươi nhận thức Huyền Hoàng Thủ Ô?
Giang Trần có chút kinh ngạc.
– Ngươi nói nhảm nhiều lắm. Cho ngươi hai lựa chọn, một, chủ động giao ra đây. Hai, chờ ta giết chết ngươi, lại tự mình tới lấy.
Ngữ khí của người áo choàng màu đen lành lạnh.
Giang Trần nghe vậy, cười lên ha hả:
– Ta cũng cho ngươi hai con đường. Một, vạch trần áo choàng, hai, chờ ta giết chết ngươi, sẽ tự mình đến vạch trần.
Tuy người áo choàng màu đen này biểu hiện ra tiềm lực cường đại, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể hù ngã Giang Trần.
Hai mắt của người áo choàng màu đen kia bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt, gắt gao nhìn thẳng Giang Trần:
– Ngu xuẩn, ngươi biết đang cùng ai nói chuyện không?
Giang Trần đạm mạc nói:
– Chính thức ngu xuẩn là ngươi, ngươi cảm thấy ta có tất yếu phải biết ngươi là ai sao? Giấu đầu thụt đuôi, ngươi cũng không xứng ta biết rõ.
Trong mắt người áo choàng màu đen lóe lên sát cơ, dữ tợn cười một tiếng:
– Nếu như thế, vậy ngươi cam chịu số phận đi. Cái gọi là thiên tài Đông Diên đảo, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết mình nhỏ yếu đến cỡ nào!
Đang khi nói chuyện, cánh tay người kia hành động, cả cánh tay thần quang tăng vọt, ở trong thần quang, như ẩn như hiện, lại là một thanh Cự Kiếm.
Người này rõ ràng đem cánh tay phải biến ảo thành một thanh Cự Kiếm sắc bén!
Trong nội tâm Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, loại thần thông này, không phải Pháp Tướng thần thông bình thường, mà là chân chính dùng Kiếm Ý cô đọng vào trong cánh tay, khiến cho Cự Kiếm cùng cánh tay dung làm một thể.
– Cắt miếng hay là cắt tia, tự mình lựa chọn a.
Người áo choàng màu đen kia dữ tợn cười một tiếng.
Cánh tay vừa nhấc, thần quang bùng lên, kiếm quang đáng sợ thiết cắt hư không, sưu sưu sưu mà đến, chỉ nháy mắt, liền trảm ra kiếm quang đáng sợ và trí mạng.
Cánh tay hóa kiếm, dễ dàng sai khiến, tự nhiên là phi thường thuận tiện, so với tự mình dùng tay cầm kiếm càng thêm thuận tiện, bất kể là tốc độ, hay tính cơ động, đều mạnh hơn rất nhiều.
Một kiếm này tới, khí thế như cầu vồng.
Giang Trần cũng không dám lãnh đạm, chỉ lấy vũ kỹ luận, võ giả thần bí đối diện, thậm chí so với nhiều Thiên Vị cường giả trước kia Giang Trần gặp qua, cũng không kém chút nào.
Thân hình Giang Trần nhoáng một cái, mượn nhờ ưu thế hư không, tránh ra kiếm quang đột kích.
Đồng thời, tay Giang Trần nhoáng một cái, Nguyên Từ Kim Sơn đã bị hắn tế lên. Bàn tay lớn ném đi, Nguyên Từ Kim Sơn đón gió mà trương, huyền ở trên đỉnh đầu.
Nguyên Từ chi lực cường đại, cũng điên cuồng bừng lên.
Thủ quyết của Giang Trần liên tục dẫn động, Nguyên Từ Phong Bạo từ trong hư không lao ra, hình thành Nguyên Từ Bạo Phong đáng sợ, điên đảo hư không.
Người áo choàng màu đen kia cũng hơi có chút giật mình, cánh tay hóa kiếm thần thông, lực công kích phi thường đáng sợ, hơn nữa tốc độ nhanh, tính cơ động cường.
Bình thường dùng để đối địch, không biết dựa vào một chiêu này, giết qua bao nhiêu đối thủ cường đại.
Thế nhưng mà, ở dưới Nguyên Từ Phong Bạo quấy nhiễu, kiếm quang công kích mà hắn vẫn lấy làm tự hào, rõ ràng đại bộ phận uy năng đều bị Nguyên Từ Kim Sơn hấp thu, bị Nguyên Từ Phong Bạo nuốt hết.
Người áo choàng màu đen kinh ngạc không hiểu, nhìn Nguyên Từ Kim Sơn của Giang Trần, cũng hít một hơi lãnh khí. Bảo vật này, rõ ràng phóng thích Nguyên Từ chi lực, hấp thu đại bộ phận kiếm quang của hắn.
– Chậc chậc, không thể tưởng được, Đông Diên đảo lại có loại nhân vật này? Những bảo vật trên người ngươi, còn có thần thông ngươi tu luyện, đều không giống như là nhân vật ở Hồi Xuân đảo vực. Ngươi thật sự là người của Đông Diên đảo?
Người áo choàng màu đen có chút hoài nghi.
Giang Trần cười lạnh:
– Chẳng lẽ ngươi là người Đông Diên đảo sao?
Người áo choàng màu đen cũng không giải thích, cười lạnh nói:
– Nói như vậy, ngươi quả nhiên không phải người Đông Diên đảo? Ngươi cho rằng chỉ là Nguyên Từ Phong Bạo, liền có thể ngăn cản bổn thiếu gia sao? Quá ngây thơ rồi.