– Yến huynh, không phải ngươi nghĩ oan cho ta đó chứ? Ta vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi không phải có đặt cược với bọn họ sao? Nếu như trong vòng ba mươi ngày này ta ở một chỗ với ngươi, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Cho dù ngươi thắng bọn họ, bọn họ cũng nói là ngươi ăn gian.
Yến Thanh Tang sững sờ, cẩn thận ngẫm lại lại nhếch miệng cười nói:
– Quả thực tiểu tử ngươi nói có vài phần đạo lý. Đúng rồi, thu hoạch lần này của ngươi thế nào?
– Rất không tồi, có lẽ có hai ba trăm khối nguyên thạch có cổ ngọc nguyên thạch bên trong. Đương nhiên ta còn thu thập một ít phế vật. Dùng số lượng lừa gạt mọi người. Tránh cho tỷ lệ thành công quá mức chói mắt.
Yến Thanh Tang không còn lời nào để nói. Người ta đã sắp xếp chu đáo như vậy, hắn còn gì để nói cơ chứ?
Giang Trần lập tức đem đại bộ phận nguyên thạch đưa cho Yến Thanh Tang. Mình chỉ lấy một số lượng nhỏ, hắn cười nói:
– Yến huynh, đồ vật đặt ở trước mặt ngươi. Sau khi đi ra ngoài, vẫn như cũ, chúng ta chia đều. Hơn nữa ta được chọn trước một nửa, phần còn lại là của ngươi, được không?
Yến Thanh Tang lúc này rất là sảng khoái:
– Ta không có ý kiến. Ta hoàn toàn là lấy khong. Đúng rồi, ta cũng lấy không ít nguyên thạch, cũng không biết có bao nhiêu xác xuất thành công.
Giang Trần cười nói:
– Đi ra ngoài rồi nói sau.
Yến Thanh Tang gật đầu:
– Được, bất quá chúng ta chia nhau, bằng không mà nói, bọn họ lại nói ta ăn gian. Ha ha ha..
Yến Thanh Tang nói xong, bắt đầu chia đều với Giang Trần, nhưng mà lập tức nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi:
– Thiệu Uyên huynh đệ, trong khoảng thời gian này ngươi có gặp Hoàng Nhi hay không?
Giang Trần tức giận hỏi:
– Ngươi hỏi ta làm gì? Ngươi không phải muốn ta không nên tới gần đường muội của ngươi hay sao? Ta đi đâu gặp chứ?
Yến Thanh Tang cười hắc hắc:
– Tốt tốt, ta không cho ngươi tới gần nàng nhất định là có lý do của ta. Đường muội này của ta luận tài mạo, luận thiên phú, luận tất cả các mặt đều là tồn tại cao cấp nhất Thập đại thần quốc. Dưới đời này, nam tử ái mộ nàng không biết có bao nhiêu. Nhưng mà ai cũng không dám tỏ vẻ. Tiểu tử ngươi mặc dù có chút học thức, nhưng à ngươi không cảm thấy mình còn ngưu bức hơn người thập đại thần quốc đó chứ?
Giang Trần nghe thấy Yến Thanh Tang nói như vậy, suy đoán Yến Thanh Tang này quả thực xuất phát từ ý tốt, sợ hắn tới gần Hoàng Nhi thì hỏng bét.
Hắn lập tức thở phì phò nói:
– Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho các đại thế gia của thập đại thần quốc đều phải nhìn vào ta.
Bộ dáng lớn mật, lớn lối này của hắn tự nhiên là làm ra cho Yến Thanh Tang xem.
Yến Thanh Tang cười lớn:
– Được rồi. Ngươi có phần chí khí này rất tốt, ta mỏi mắt mong chờ. Được rồi, thời gian không sai biệt lắm. Chúng ta đi ra ngoài đi.
Giang Trần cười hắc hắc, không có bước đi, tai khẽ rung động, vẻ mặt đột nhiên phát lạnh:
– Xuất hiện đi.
Yến Thanh Tang khẽ giật mình:
– Cái gì?
Giang Trần không có mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía rừng rậm bên cạnh:
– Né tránh, lén lén lút lút thì coi như quân tử gì?
Trong rừng rậm vang lên tiếng cười âm hiểm. Có một đạo thân ảnh phóng ra ngoiaf.
Yến Thanh Tang vừa thấy người này, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Thực sự là oan gia ngõ hẹp. Người tới không ngờ lại là Hạ Hầu Hi của Hạ Hầu gia tộc.
Ban đầu ở Ngọc lâu kia, người mà Yến Kim Nam kia nịnh bợ chính là Hạ Hầu Hi này.
Thiên tài Hạ Hầu gia tộc, đủ đứng ở trong top năm của Hạ Hầu gia tộc.
– Là ngươi?
Sắc mặt Yến Thanh Tang có chút lúng túng, nhưng trong lòng lo lắng, hắn biết rõ tu vi của mình so với Hạ Hầu Hi nayfvanax kém hơn một bậc.
– Thiệu Uyên huynh đệ, cầm đồ của ngươi đi trước đi.
Yến Thanh Tang không ngờ lại đem nhẫn trữ vật ném lại cho Giang Trần:
– Ta cầm chân hắn.
Giang Trần cười hắc hắc, thuận tay tiếp nhận, lại tiện tay ném lại Yến Thanh Tang:
– Vẫn là ngươi cầm đi trước đi.
Yến Thanh Tang khẽ giật mình:
– Thiệu Uyên huynh đệ, ở đây không có chuyện của ngươi. Là ân oán cá nhân của Yến gia và Hạ Hầu gia tộc.
Giang Trần nghe thấy Yến Thanh Tang nói như vậy, ngược lại có chút bội phục Yến Thanh Tang này. Lúc mấu chốt không liên lụy người khác, đây là điều mà rất nhiều đệ tử đại gia tộc không làm được.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên hai mắt trừng lên, Tà Ác kim nhãn quét ngang bốn phía, trong lúc quét qua bốn phương tám hướng này trong vòng mười dặm, không có người nào âm thầm quan sát.
Hắn lập tức quát:
– Yến Thanh Tang, đừng có nói nhảm nữa, ta bảo ngươi đi trước đi.
Yến Thanh Tang không phải người ngu, đột nhiên nhwos tới mình không có phát hiện ra Hạ Hầu Hi, mà Thiệu Uyên huynh đệ này lại phát hiện ra trước. Trong lúc nhất thời trong lòng chấn động. Chẳng lẽ Thiệu Uyên huynh đệ này, thực lực võ đạo còn mạnh hơn ta?
Nghĩ tới đây Yến Thanh Tang có chút hổn thẹn, lại có chút khiếp sợ.
Lúc này Hạ Hầu Hi kia u ám cười lớn:
– Yến Thanh Tang đúng không? Ta còn nhớ rõ ngươi, ngày đó ở Ngọc lâu, ngươi rất có khí chất mà? Không thể tưởng tượng được ông trời lại cho ta cơ hội này. Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn đi được sao?
– Còn ngươi nữa. Tuy rằng ta không biết ngươi có địa vị gì. Nhưng mà lại lăn lộn cùng một chỗ với phế vật Yến gia. Nhất định cũng là phế vật. Ngươi không cần nhìn, ta theo dõi Yến Thanh Tang đã lâu rồi. Gần đây căn bản không có người. CŨng không có khả năng có ai tới cứu các ngươi. Phế vật Yến gia, cho dù nhìn thấy Hạ Hầu Hi ta tiêu diệt Yến Thanh Tang, ai dám tới ngăn cản chứ? Yến Kim Nam? Nói không chừng hắn ta còn hy vọng Yến Thanh Tang ngươi chết nhanh hơn a. Ha ha ha….
Sắc mặt Yến Thanh Tang tái nhợt, hắn biết rõ Hạ Hầu Hi này nói rất có đạo lý, đừng nói chung quanh này không có người. Cho dù có người, cũng không có ai can thiệp vào chuyện của Hạ Hầu gia tộc.
Hơn nữa người Yến gia cho dù nhìn thấy Yến Thanh Tang hắn bị Hạ Hầu Hi này công kích, cũng chưa chắc đã xuất thủ tương trợ.
Lúc này Giang Trần bỗng nhiên cười rộ lên:
– Có một điểm ngươi nói đúng. Mười dặm chung quanh đây đúng là không có người nào.
– Ồ?
Hạ Hầu Hi híp mắt lại.
– Ngươi có nghĩ tới hay không. Nếu như Hạ Hầu Hi ngươi chết ở chỗ này, cũng không có ai biết rõ a.
Giang Trần chậm rãi nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Hạ Hầu Hi chết ở chỗ này?
Giang Trần nói lời này, tuy rằng Hạ Hầu Hi có chút kinh ngạc. Mà Yến Thanh Tang thì lại trợn mắt há hốc mồm. Hắn còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe nhầm a.
Tiêu diệt Hạ Hầu Hi? Ở nơi hoang vắng này hay sao?
Không thể không nói, những lời này của Giang Trần kích tích thần kinh của Yến Thanh Tang, kích thích máu nóng trong người Yến Thanh Tang. Làm cho nộ khí trong lòng hắn dâng lên cao.
Chỉ là chuyện này nghĩ thì thoải mái, nhưng có khả thi sao?
Yến Thanh Tang cân nhắc, nếu như Thiệu Uyên hynh đệ này thực lực mạnh hơn hắn, có thể bất phân thắng bại với Hạ Hầu Hi này, như vậy tăng thêm hắn, có lẽ thực sự sẽ có một chút hy vọng.