Thế nhưng mà, loạn thạch vũ phô thiên cái địa kia, quả thực là không dứt a.
Đến cuối cùng, bốn phía chồng chất loạn thạch, đã chất đầy khu vực chung quanh Giang Trần.
Không đến một phút đồng hồ, loạn thạch liền chồng chất thành một tòa núi lớn kéo hơn mười dặm. Mà Giang Trần thì hoàn toàn bị loạn thạch chồng chất thành núi lớn này, chôn ở dưới đáy nhất.
Giờ phút này, Giang Trần cũng dở khóc dở cười. Hắn rốt cục minh bạch, loạn thạch này bay múa, từ vừa mới bắt đầu, cũng không phải là định dùng loạn thạch công kích hắn!
Loạn thạch này, rõ ràng chỉ là một trận pháp, một cái trận pháp trấn áp cường đại.
Trận pháp này, cuối cùng nhất sẽ hình thành một ngọn núi, trấn áp sinh linh xâm nhập nơi đây.
Thời điểm Giang Trần minh bạch điểm này, đã có chút muộn.
Theo lý thuyết, loạn thạch này chồng chất ra dãy núi, không có trải qua tuế nguyệt lắng đọng, tuyệt đối không tính là kiên cố cỡ nào.
Thế nhưng mà, dùng lực lượng thân thể của Giang Trần, muốn phá vỡ núi cao nguy nga như thế, hiển nhiên không có khả năng.
Mấu chốt nhất là, loạn thạch này chồng chất ra núi cao, rõ ràng chỉ là một trận pháp, được trận pháp gia trì. Loại lực lượng gia trì kia, mới là khó phá hủy nhất.
Giang Trần bị Loạn Thạch Sơn ngăn chặn, liên tục nếm thử mấy lần, cũng không cách nào phá mở, hắn biết rõ, dựa vào man lực của thân thể, là không cách nào phá ra.
Giang Trần cũng nghĩ qua độn địa, thế nhưng mà trận pháp này gia trì, hiển nhiên cũng cân nhắc đến loại tình huống kia, mặt đất cũng bị phong ấn.
Giang Trần thử rất nhiều biện pháp, lại thủy chung không cách nào giãy giụa mảy may.
Giang Trần có chút dở khóc dở cười rồi.
– Không thể tưởng được, một đường thế như chẻ tre, lại bại bổ nhào trong Loạn Thạch Sơn. Tuy tánh mạng không lo, nhưng dừng bước ở cửa thứ chín, ta không cam lòng a!
Giang Trần đích thật là không cam lòng.
Hắn tiến vào cửa thứ chín, chính là vì chinh phục mà đến. Nếu như không thể chinh phục cửa thứ chín này, hắn tuyệt đối là tâm không cam tình không nguyện.
Căn cứ quy tắc cửa thứ chín, nếu như trong vòng một ngày Giang Trần không cách nào ly khai, vậy hắn xông cửa, liền tính toán thất bại.
Tuy hiện tại cách một ngày thời gian còn sớm.
Thế nhưng mà nếu như bị trấn áp như vậy, đừng nói một ngày, mười ngày một trăm ngày, cũng không có khả năng thoát khốn được.
Dùng lực áp bách của Loạn Thạch Sơn, coi như là Thiên Vị cường giả, chỉ sợ cũng phải thúc thủ vô sách.
– Chẳng lẽ, cửa thứ chín này cuối cùng là xông không qua?
Giang Trần không cam lòng, nhưng đầu óc lại bất loạn, để cho mình cố gắng tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên, đầu óc của Giang Trần khẽ động, nhớ ra cái gì đó.
Đúng!
Giang Trần lóe lên linh quang, đột nhiên nhớ tới Phệ Kim Thử nhất tộc. Nghĩ tới đây, Giang Trần liền nhếch miệng nở nụ cười.
– Ta ngược lại là hồ đồ rồi, để đó quân đầy đủ sức lực không biết dùng!
Phệ Kim Thử được xưng tộc đàn gặm sạch Chư Thiên, cái tộc đàn này, thiên hạ không có cái gì bọn hắn gặm không được. Tuy Loạn Thạch Sơn này lợi hại, nhưng mà không tới trình độ Phệ Kim Thử không cách nào gặm nổi.
Quan trọng nhất là, đại quân Phệ Kim Thử trong tay Giang Trần, số lượng khoa trương, nhiều đến cấp độ khủng bố.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần lập tức triệu hồi Phệ Kim Thử Vương:
– Lão Kim, ta bị nhốt ở trong một tòa Loạn Thạch Sơn, Loạn Thạch Sơn này còn có pháp trận gia trì, nhục thể của ta không cách nào phá mở. Ngươi có biện pháp, đục rỗng Loạn Thạch Sơn này không?
Phệ Kim Thử Vương hắc hắc cười quái dị:
– Trần thiếu, cái này không phải là cường hạng của Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta sao? Ngươi sớm nên tìm ta a.
– Các con, đều xuất hiện đi.
Ở dưới Phệ Kim Thử Vương triệu hoán, Phệ Kim Thử nhất tộc liên tục không ngừng từ trong Vạn Hào Thạch Oa chui ra, tựa như hồng thủy, vô số Phệ Kim Thử không ngừng tràn ra, bắt đầu gặm nhấm bốn phương tám hướng.
Lực gặm nhấm của Phệ Kim Thử nhất tộc, quả thật làm cho Giang Trần cũng phải xem thế là đủ rồi.
Không đến nửa canh giờ, Phệ Kim Thử nhất tộc liền gặm ra một thông đạo.
Giang Trần quan sát thoáng một phát, cảm nhận được thông đạo này cách bên ngoài đã không xa.
– Lão Kim, không sai biệt lắm, bảo tử tôn của ngươi về ổ đi. Ta cũng không muốn bại lộ các ngươi!
Ở trong Loạn Thạch Sơn, Giang Trần không sợ Phệ Kim Thử nhất tộc bạo lộ.
Nhưng nếu như Phệ Kim Thử nhất tộc gặm sạch Loạn Thạch Sơn, bạo lộ ra, vậy bên ngoài tất có thể quan sát đến.
Cho nên, một chút khoảng cách cuối cùng, Giang Trần quyết định tự mình động thủ.
Chút khoảng cách ấy, Giang Trần có đầy đủ nắm chắc đi phá vỡ.
Giang Trần thi triển chỉ lực thiết cắt, cự thạch kia bị mở ra từng khối. Không đến một phút đồng hồ, ngoài Loạn Thạch Sơn chiếu vào một tia ánh sáng mặt trời.
…
Ngay thời điểm Giang Trần bị vây ở Loạn Thạch Sơn. Bên ngoài khu khảo hạch, toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Địa, kể cả ba Đại Thánh Chủ, còn có các trưởng lão của Trưởng Lão đường, đều hết sức chăm chú, chú ý biến hóa của cửa thứ chín.
– Cửa thứ chín thay đổi bất ngờ, Thiệu Uyên này, chỉ sợ là rất khó thông qua.
– Người trẻ tuổi có nhuệ khí, có chí hướng, đây là chuyện tốt. Đi vào lịch lãm rèn luyện một phen, coi như là một loại đánh bóng đối với hắn.
– Đại Thánh Chủ, ngài mở ra pháp nhãn, phải chăng có thể chứng kiến tình hình cụ thể bên trong?
Có một gã trưởng lão, bỗng nhiên nhìn về phía Đại Thánh Chủ, hỏi.
Đại Thánh Chủ mỉm cười:
– Hắn đã thông qua được rất nhiều khu vực, khu vực Lưu Sa, khu vực vũng bùn, đều đã qua. Bất quá, hiện tại bị nhốt trong Loạn Thạch Sơn. Nhìn bề ngoài, hắn đối với Loạn Thạch Sơn có chút thúc thủ vô sách rồi.
Nghe được Thiệu Uyên bị nhốt trong Loạn Thạch Sơn, sắc mặt của Tử Xa Mân cũng phát khổ.
Loạn Thạch Sơn đáng sợ, Tử Xa Mân là biết đến.
Nếu như có thể thông qua Loạn Thạch Sơn, cái kia còn đỡ một ít. Nếu như bị Loạn Thạch Sơn vây khốn, phiền toái sẽ rất lớn. Loạn Thạch Sơn không đơn thuần là loạn thạch trấn áp, còn có trận pháp gia trì.
Trung Thiên Vị cường giả, bị Loạn Thạch Sơn trấn áp, một thời ba khắc cũng khó có thể thoát thân. Chớ nói chi Thiệu Uyên chỉ là một Đế cảnh đỉnh phong.
– Có thể tới Loạn Thạch Sơn, cửa thứ chín này cũng coi như đi bảy tám phần mười rồi. Đáng tiếc, ở mấy quan khẩu cuối cùng, lại ngã xuống. Bất quá dù vậy, Thiệu Uyên kia cũng đầy đủ kinh người.
– Đúng vậy, Tử Xa trưởng lão đây là cư công chí vĩ. Đại Thánh Chủ, Loạn Thạch Sơn kia, sẽ không áp hư mất Thiệu Uyên chứ?
– Đúng vậy, một thiên tài khó được như vậy, là quyết không thể xảy ra chuyện gì a.
Đại Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:
– Các ngươi không cần buồn lo vô cớ. Rất nhiều địa phương trong cửu khúc vân quật, đều là có bảo hộ. Chỉ có số ít khu vực, tồn tại nguy hiểm trí mạng. Loạn Thạch Sơn này, tuy cũng có nguy hiểm trí mạng, nhưng mà ta xem Thiệu Uyên kia, có lẽ có thể ứng đối.
Tử Xa Mân cũng thở dài một hơi, chỉ cần Thiệu Uyên không có nguy hiểm tánh mạng, cho dù không qua được cửa thứ chín, vậy cũng không có gì.
Hoàn thành cửa thứ tám, đã phi thường cao minh rồi.