Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Loại địa phương này, nếu ném đi, tuyệt đối là tổn thất.
Tuy Giang Trần còn không có xâm nhập điều tra Vân Đà Sơn, nhưng mà kiếp trước hắn cũng học qua phương diện phong thuỷ, đối với địa mạch, đối với địa hình, cũng có nhận thức tương đối thâm hậu.
Địa mạch của Vân Đà Sơn này, tuyệt đối là một địa mạch phi thường hoàn mỹ. Khắp nơi có cấu kết, khắp nơi có dính liền.
Cái địa mạch này, tuy không biết ý vị như thế nào, nhưng Giang Trần cảm thấy, nơi này tuyệt đối không phải là một khối gân gà.
Chính như Yến Thanh Tang nói, có lẽ nơi này sát khí hơi nặng. Nhưng mà địa phương sát khí nặng, đồng dạng có rất nhiều loại khả năng.
Nói thí dụ như, nơi này là Sát Lục Chi Địa thời Thượng Cổ, sát lục chi khí tích tụ, bởi vì dãy núi vạn khe, bao phủ sát khí, làm chúng không cách nào phân tán, dần dà, để cho nơi này thành một đại hung chi địa.
Đương nhiên, khả năng có rất nhiều, trước khi Giang Trần không có điều tra, cũng rất khó cho ra thuyết pháp cụ thể gì, nhưng có một điểm là khẳng định. Nơi này tuyệt đối không phải là gân gà không có giá trị.
Bởi vì hai người bí mật nhập cảnh, Giang Trần cũng không muốn quá mức rêu rao, nên hai người rơi xuống đất mặt, đi vào địa điểm ước định.
Rất nhanh, liền có thân vệ của Yến Vạn Quân, đến tiếp bọn họ đi.
Không bao lâu, hai người liền đi tới phủ đệ tạm thời của Yến Vạn Quân. Vùng Vân Đà Sơn này, cũng có cứ điểm của Yến gia.
Quy mô cái cứ điểm này, kỳ thật có thể so sánh với một ít tông môn nhị tam lưu của Vạn Uyên đảo.
Bởi vì Yến Vạn Quân là tổng lĩnh phòng ngự Vân Đà Sơn, cho nên, chỗ ở của hắn tương đối bí mật hơn, cao hơn một ít.
Hai người bí mật tới chỗ Yến Vạn Quân, Yến Vạn Quân cũng vô cùng hưng phấn.
– Thanh Tang, Thiệu Uyên, không nghĩ tới các ngươi đến nhanh như vậy.
Yến Vạn Quân từ gia tộc trở về Vân Đà Sơn, trên đường đi tâm tình cũng không phải đặc biệt thống khoái.
Nhìn thấy cháu trai, tất cả không vui, cũng biến mất không sai biệt lắm.
Mà một thanh niên khác, thì có khả năng sẽ trở thành cháu rể tương lai của mình, Yến Vạn Quân tự nhiên là nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Tên thiên tài này, lúc trước trên Bổ Thiên Thịnh Hội, đại phóng dị sắc, càng làm cho Yến Vạn Quân cảm thấy, thiên tài như vậy, Yến gia bỏ lỡ, thật sự là tổn thất thật lớn.
– Gia gia, bên gia tộc kia, có làm khó dễ ngươi hay không?
Yến Thanh Tang vẫn tương đối quan tâm sự tình trong gia tộc.
– Hừ, gia tộc luôn có một đám gian tiểu nhân như vậy, khắp nơi muốn làm khó dễ lão phu. Cây ngay không sợ chết đứng, gia gia của ngươi, mới không e ngại bọn họ.
Ngữ khí của Yến Vạn Quân kiên quyết, ngôn ngữ tầm đó, rõ ràng có vài phần ngạo khí.
Ngược lại là Giang Trần, lại khẽ thở dài:
– Vạn Quân trưởng lão, ý muốn hại người không thể có, nhưng nên có tâm phòng bị người. Sự tình trong Yến gia, rất phức tạp. Ta làm ngoại nhân, vốn không nên nói thêm cái gì. Nhưng mà, hiện tại trong lúc mấu chốt này, trưởng lão đại nhân nên phòng bị nhiều hơn mới được.
Yến Vạn Quân kinh ngạc nói:
– Lão phu phòng bị cái gì? Chẳng lẽ gia tộc còn có thể bất lợi với ta sao? Nếu như bọn hắn muốn bất lợi với ta, ở trong gia tộc có thể xử lý ta rồi, lão phu thậm chí sẽ không phản kháng.
Cách nghĩ của Yến Vạn Quân rất đơn giản, ở gia tộc bọn hắn có cơ hội tốt như vậy, Tộc trưởng cũng không có làm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================
Vấn đề này qua đi, Tộc trưởng làm sao có thể vẽ vời cho thêm chuyện?
Này dù sao cũng là sự tình của Yến gia, Giang Trần không nên nói thêm cái gì. Nói nhiều, ngược lại có hiềm nghi châm ngòi, bờ môi của Giang Trần giật giật, nhưng vẫn bất đắc dĩ cười cười, không có nói tiếp.
Ngược lại là Yến Thanh Tang, lại nói:
– Gia gia, Thiệu huynh đệ nói không sai, nên có tâm phòng bị người. Yến gia chúng ta, hiện tại có quá nhiều vấn đề. Hôm nay thổi ngọn gió nào, ngày mai thổi ngọn gió nào. Căn bản không có bất luận báo hiệu gì. Ngài vẫn là cẩn thận thì hơn.
– Ha ha ha, lão phu cũng nhìn ra rồi. Thanh Tang, xem ra, trong khoảng thời gian này ngươi ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, tiến bộ cũng rất lớn a.
Làm gia gia, hạnh phúc lớn nhất, không ai qua được chứng kiến cháu mình không ngừng phát triển. Nhất là khi đứa cháu này trước kia còn không đáng tin cậy thế nào.
Kỳ thật Yến Thanh Tang rất để ý cái nhìn của thân nhân đối với mình. Nghe được gia gia tán dương, Yến Thanh Tang cũng cười nói:
– Có Thiệu huynh đệ đốc xúc, có yêu nghiệt như hắn ở bên cạnh ta, ta không cố gắng là không được a. Nếu như bị hắn bỏ qua, đại cữu ca tương lai như ta, mặt mũi cũng không có địa phương đặt a.
Nếu ở dĩ vãng, Yến Vạn Quân nghe nói như thế, tất sẽ quát Yến Thanh Tang, thậm chí nghiêm trị Yến Thanh Tang.
Nhưng mà hiện tại Giang Trần đã đem lời nói rõ, ngay cả cầu hôn chi nghị cũng nói, mà Yến Vạn Quân cũng đã đáp ứng việc hôn nhân kia.
Cho nên, đối với ngữ điệu trêu chọc của Yến Thanh Tang, Yến Vạn Quân cũng chỉ cười bỏ qua.
Đột nhiên, Yến Vạn Quân nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Tang, ánh mắt trở nên mê ly:
– Thanh Tang, ngươi… Ngươi thật giống như muốn đột phá Thiên Vị?
Yến Thanh Tang mặt mày hớn hở:
– Gia gia, ngươi rốt cục đã nhìn ra. Trong khoảng thời gian này, ta rất có cảm ngộ, hơn nữa có Thái Nhất Bổ Thiên Đan kia trợ giúp, Tôn nhi cảm giác, cách Thiên Vị, chỉ là một bước ngắn. Nói không chừng, qua mười ngày nửa tháng, Tôn nhi liền có thể thuận lợi đột phá Thiên Vị!
Thân thể của Yến Vạn Quân chấn động, trên mặt lập tức hiện ra vui sướng vô tận, một loại cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra.
Sở dĩ Yến Vạn Quân nguyện ý liều xuống, nguyên nhân lớn nhất, là Tôn nhi này. Tất cả hạnh phúc, tất cả phiền não của hắn, cơ hồ có hơn phân nửa, đều là vì Tôn nhi.
Hôm nay, nghe nói Yến Thanh Tang sắp đột phá Thiên Vị, hắn làm sao có thể không mừng rỡ?
– Thái Nhất Bổ Thiên Đan?
Yến Vạn Quân thì thào tự nói, trong lúc đó, trong mắt toát ra hào quang kỳ dị.
– Nói như vậy, Thái Nhất Bổ Thiên Đan kia, thực sự thần kỳ như vậy?
Yến Thanh Tang gật đầu:
– Gia gia, so với tưởng tượng của ngươi thì càng thần kỳ. Dù sao, đối với Tôn nhi mà nói, Thái Nhất Bổ Thiên Đan này, tuyệt đối là thần tích!
Yến Vạn Quân mừng rỡ, nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Tang hồi lâu, ánh mắt mới chuyển hướng Giang Trần, Yến Vạn Quân tự đáy lòng tán thưởng:
– Thiệu Uyên tiểu hữu, có lẽ, ngươi thật là phúc tinh của Yến gia ta, cũng là phúc tinh của nhất mạch lão phu. Thanh Tang gặp được ngươi, mấy ngày nay, lão phu có thể rõ ràng cảm giác được hắn biến hóa cực lớn. Lời nói không khoa trương, quỹ tích vận mệnh của Thanh Tang, nói không chừng đều bởi vì sự xuất hiện của ngươi, mà cải biến triệt để. Mà quỹ tích vận mệnh của Hoàng Nhi, nói không chừng cũng sẽ bởi vì ngươi mà thay đổi…
Yến Vạn Quân nói thập phần động tình:
– Cho nên, ngươi là đại ân nhân của nhất mạch lão phu. Thiệu Uyên, sĩ diện cãi láo, lão phu không biết nói. Lão phu chỉ có thể cho ngươi một lời hứa, sự tình của ngươi và Hoàng Nhi, dù lão phu thịt nát xương tan, cũng sẽ thành toàn. Mặc kệ ai đến ngăn trở, Hạ Hầu gia tộc cũng tốt, Yến gia cũng tốt, bọn hắn muốn phá hư sự tình của ngươi cùng Hoàng Nhi, nhất định phải từ thi cốt của lão phu bước qua!