Hạc lão suy nghĩ một lát, như có điều suy nghĩ nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần lại điềm nhiên như không có việc gì, đối mặt với ánh mắt của Hạc lão, hắn cũng không có đáp lại quá nhiều. Dù sao bây giờ là lúc Hạc lão nên tự mình lựa chọn.
Giang Trần không thích ép buộc.
Hạc lão bỗng nhiên cười ha hả:
– Mấy năm này lão phu đã bị Giang Trần thiếu chủ ảnh hưởng, cũng bắt đầu lý giải một ít bi ai, hoan hỉ của nhân gian. Không thể không nói, nếu như muốn lão phu không nghe thấy, không để ý, vậy thì thực sự khó mà làm được. Cho dù chết cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
– Đúng vậy a. Ma tộc bộc phát, sinh linh đồ thán, những lão quái lánh đời như chúng ta quả thực phải làm gì đó. Mọi người nói có đúng hay không?
– Giang Trần thiếu chủ vì vận mệnh cương vực nhân loại hy sinh nhiều như vậy. Chúng ta sao có thể kéo chân sau được chứ?
Có thể nhhinf ra được, trong thời gian mấy năm Giang Trần rời khỏi, những người này đã bỏ xuống tự tôn, sự cao cao tại thượng của mình, bắt đầu ý thức được sự thăng trầm của cương vực nhân loại trước mắt.
Xem xét như vậy, bọn họ cảm thấy dùng trạng thái lánh đời mà trốn tránh như trước quả thực vô cùng không hợp lý.
Giang Trần thấy thái độ Hạc lão buông lỏng, cũng cười nói:
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lần này chuyến đi tới Vạn Uyên đảo mới khiến ta biết được cương vực nhân loại quả thực là đơn bạc, là nơi nghèo khó. Nếu như tất cả mọi người tiếp tục đóng cửa, tự cao tự đại, thì sẽ không biết bên ngoài trời cao bao nhiêu, biết được ma kiếp đáng sợ thế nào.
Đứng ở độ cao lúc trước của hắn nói như vậy quả thực là không tôn trọng với Hạc lão. Thế nhưng mà sau khi trải qua hành trình Vạn Uyên đảo tẩy lễ, khí độ của Giang Trần không tự chủ mà tăng lên rất nhiều.
Như vậy nói những lời này cũng không lộ vẻ đột ngột.
Đương nhiên Giang Trần tuyệt đối không nói chuyện giật gân, hắn nói những lời này đều có lý có chứng.
Ma kiếp đương nhiên là đnág sợ. Nhưng mà hiện tại Giang Trần đã tìm được phương pháp giải quyết. Tuy rằng Chư Thên Vạn Linh tỏa thần đại trận kia chưa hẳn đã có thể thành công khởi động, nhưng ít ra Giang Trần cũng tìm được chìa khóa giải quyết vấn đề.
Có thể thành công hay không thì hiện tại khó mà nói được, nhưng mà nếu như có đầy đủ tài nguyên mà nói, Giang Trần vẫn có nắm chắc không nhỏ.
Nhưng mà từ khi đi tới Vạn Uyên đảo, Giang Trần đối với thế cục chỉnh thể của Thần Uyên đại lục càng có lý giải rõ ràng hơn.
Hắn cũng biết lai lịch của Ma tộc thời thượng cổ, Ma tộc bởi vì nguyên nhân gì mới có thể xâm nhập vào Thần Uyên đại lục.
Chính bởi vì hắn rõ những điểm này cho nên mới càng thêm chắc chắc, tổn thương mà Ma tộc mang tới cho Thần Uyên đại lục có lẽ chỉ là bắt đầu.
Nếu như vấn đề vận hành của Thiên Quỹ không được giải quyết, tọa độ vị diện của Thần Uyên đại lục thủy chung vẫn sẽ bạo lộ. Như vậy chắc chắn sẽ ngày có càng nhiều tu sĩ ngoại vực, không ngừng phát hiện ra Thần Uyên đại lục, sau đó lại khiến cho Thần Uyên đại lục lâm vào trong nguy hiểm mới.
Đối với cường địch bên ngoài, nhất là những mạo hiểm giả vị diện bên ngoài mà nói, Thần Uyên đại lục này chính là khối thịt mỡ, chỉ cần bị phát hiện nhất định sẽ tới cắn một ngụm.
Hạc lão thấy ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng như vậy cũng có chút kinh ngạc, cẩn thận từng ly từng tí hỏi:
– Giang Trần thiếu chủ, chuyến đi Vạn Uyên đảo này chẳng lẽ tràn ngập gian nan?
– hạc lão, thực không dám giấu diếm. Đừng nói là so với thập đại thần quốc, ngay cả so với thế lực nhị lưu tam lưu bình thường của Vạn Uyên đảo, cương vực nhân loại chúng ta đã chênh lệch rất xa rồi
Quả thực, loại thế lực như Tiểu Thang đảo trong Vạn Uyên đảo, Hồi Xuân đảo vực, nhiều nhất chỉ là thế lực nhị lưu.
Nhưng mà Tiểu Thang đảo cũng tốt, Hồi Xuân đảo vực cũng tốt, hai thế lực lớn này nếu như tiến vào cương vực nhân loại, tuyệt đối có thực lực quét ngang cương vực nhân loại.
Dù sao Giang Trần đối với hai thế lực lớn này đều không xa lạ gì, cũng vô cùng rõ ràng thực lực chân thực của bọn họ.
Chỉ nói Hồi Xuân đảo vực kia, năm đó Đinh tổng thủ của Đông Duyên đảo mang theo một đám tinh nhuệ Đông Duyên đảo tiến vào cương vực nhân loại chỉ sợ cũng có thể nghiền nát.
Dù sao những năm gần đây cương vực nhân loại trừ những cường giả Thiên Vị lánh đời này ra, cơ hồ không có bất kỳ tinh anh nào.
Thế nhưng mà cả Hồi Xuân đảo vực, cường giả Thiên Vị không thiếu. Tuy rằng chưa hẳn đều là Thiên Vị cao giai, thậm chí chưa hẳn có thể đạt tới Thiên Vị trung giai. Nhưng mà chỉ cần có một đám Thiên Vị sơ giai, lại phối hợp với vài Thiên Vị cao giai, hơn nữa lại thêm nội tình cường đại của bản thân.
Đến cương vực nhân loại thực sự có khả năng hoành hành.
NHớ năm đó Hạ Hầu Kinh của Hạ Hầu gia tộc chỉ bất quá chỉ là một thiên tài trẻ tuổi tranh quyền đoạt lợi thất bại trong Hạ Hầu gia mà thôi. Hắn mang một nhóm người tới cương vực nhân loại, đã nhấc lên sóng to gió lớn trên cương vực nhân loại. Phong Vân giáo thiếu chút nữa diệt cương vực nhân loại.
Đây mới là thứ quan trọng nhất.
Hồi Xuân đảo vực so với Hạ Hầu gia tộc chưa hẳn đã vượt, nhưng mà so với Hạ Hầu Kinh, người bỏ Hạ Hầu gia tộc khẳng định là vượt xa.
Bởi vậy có thể thấy được, Vạn Uyên đảo hiện tại, so với cương vực nhân loại đã vượt lên tới bao nhiêu.
– Ngay cả thế lực nhị lưu, tam lưu cũng lợi hại như vậy sao?
Ngay cả Hạc lão sau khi nghe những lời này của Giang Trần, trong lòng có chút nản chí.
Vạn Uyên đảo cường đại như vậy, tới loại tình trạng này hay sao?
– Hạc lão, tất cả thế lực lớn trong Vạn Uyên đảo, thực lực vượt qua rất nhiều. Hiện tại ngăn cách giữa cương vực nhân loại và Vạn Uyên đảo càng ngày cnafg mỏng, đoán chừng không lâu nữa, các ngươi có thể chính thức lĩnh hội sự cường đại của Vạn Uyên đảo.
Giang Trần ngừng một lát, thiện ý khuyên nhủ:
– Các ngươi tốt nhất nên tiếp tục tăng cường tu luyện. Nếu không một ngày nào đó, ngăn cách này chính thức bị đánh vỡ, khi đó đối mặt với cường giả Vạn Uyên đảo, các ngươi sẽ không biết làm thế nào.
Hạc lão cười khổ thở dài:
– Hy vọng ngày đó vĩnh viễn không nên tới.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
– So với việc hy vọng nó không tới, còn không bằng tranh thủ làm cho thực lực của mình đề thăng lên một chút.
Trong lòng Giang Trần có chút bi ai, cương vực nhân loại suy yếu, không phải là do một sớm một chiều tạo thành.
Sau khi cuộc chiến phong ma thượng cổ kết thúc, tất cả thế lực lớn các tông, đều gần như hết của cải trong trận chiến này.
Có thể nói cương vực nhân loại bị cuộc chiến thượng cổ kia phá hỏng quá lớn. Linh mạch các loại và tài nguyện đều tiêu hao rất nhiều trong trận chiến đó.
Chính bởi vì nhiều thế lực như vậy đều cảm thấy sau cuộc chiến phong ma thượng cổ, trong thời gian ngắn cương vực nhân loại nhất định không có cách nào khôi phục.
Dưới loại tình huống này, từ thượng cổ tới nay đã hai ba mươi vạn năm, cương vực nhân loại đã hình thành cục diện điêu linh này.