Quái nhân kia không cho là nhục, còn cho rằng là quang vinh, cười quái dị, nói:
– Hảo hán? Thế giới võ đạo này người thường tự nhận là hảo hán đều chết tương đối sớm. Tiểu tử, ta có chút hoài nghi, ngươi thế nào lại lăn lộn tới cung thứ tư này?
Thanh âm của quái nhân này rất lớn, rất cao giọng, nhìn qua giường như cảm xúc dạt dào, tăng vọt.
– Ngươi có quan hệ như thế nào với người thủ hộ cung thứ tư này?
Giang Trần cau mày, căn cư theo lý giải của hắn về lục cung truyền thừa. Mỗi một người thủ quan trong lục cung truyền thừa cũng không tự thân xuất mã.
Thiên Côn thượng nhân cũng tốt, Trùng Tiêu tôn giả cũng tốt, Hồng Hầu đại nhân cũng tốt, ba thủ hộ gia của ba cung trước này không có ai tự mình ra tay qua.
Dường như bọn họ cũng bị câu thúc trong lục cung truyền thừa của mình, trừ việc trông giữ cửa ải của mình ra, cũng không có sự tự do.
Thế nhưng mà xem người này có thể nhẹ nhàng hành động trong cung thứ tư như vậy, nhìn qua quả thực hoàn toàn bất đồng với ba thủ hộ giả của ba cung trước đó.
Quái nhân kia nhếch miệng cười:
– Chẳng le ta lớn lên khó coi như vậy sao? Chẳng lẽ ta nhìn qua không giống như thủ hộ giả của cung thứ tư hay sao?
– Ngươi?
Giang Trần nhíu mày, có vẻ hoài nghi.
– Tiểu tử, chúc mừng ngươi, ba cung đầu trong lục cung truyền thừa, ngươi không có cơ hội luận bàn trực tiếp với thủ hộ giả. Nhưng mà từ cung này, bản cao thủ chính là thủ hộ giả của cung, hơn nữa cũng đích thân ra tay, đến khảo nghiệm ngươi. Nếu như cuối cùng ngươi ngã xuống ở cửa ải này, tuyệt đối không nên cảm thấy bất ngờ. Trước mặt lão quái điên cuồng như ta, bất luận thiên tài nào đều phải thành thành thật thật lui xuống.
Tên này nói xong, có chút khiêu khích liếm mép, làm động tác cực kỳ khát máu.
Giang Trần nhìn qua gia hỏa quái dị này, trong đầu có cảm giác mơ hồ.
Lục cung truyền thừa là địa phương thần thánh tới bực nào, sao lại có thủ hộ giả kỳ quái như vậy? Tên này hoàn toàn không phả là một người bình thường nha.
Hơn nữa thủ hộ giả của lục cung truyền thừa không phải là lúc trước bị chủ nhân Lưu Ly vương tháp giam cầm, mới ở lại chỗ này làm thủ hộ giả hay sao?
Tại sao tên này nhìn qua hành động rất là tự do vậy?
Chẳng lẽ tên này là tồn tại đặc biệt trong lục cung truyền thừa hay sao?
Giang Trần hít sâu một hơi:
– Các hạ đã là thủ hộ giả của cung thứ tư, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh.
Quái nhân kia chống nạnh kêu lên:
– Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Lúc trước không phải ta đã tự giới thiệu qua rồi sao? Ta chính là Điên cuồng lão quái người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.
Điên cuồng lão quái?
Giang Trần vắt hết óc, nhưng không có bất kỳ ấn tượng nào. Ba thủ hộ giả của ba cung trước cũng không có ai đề cập tới thủ hộ giả cung thứ tư này.
Nhìn bộ dáng của kẻ này, đoán chừng là tồn tại vô cùng khó chơi.
Giang Trần mặt không đổi sắc:
– Ngươi đã là thủ hộ giả cung thứ tư, chỉ là không biết khảo nghiệm cung thứ tư này là gì?
Ba cung trước đó của lục cung truyền thừa đều có khảo nghiệm.
Hiện tại tiến vào cung thứ tư, Giang Trần cảm thấy cung thứ tư này cũng có thể có khảo nghiệm, hơn nữa chắc chắn sẽ không nhẹ nhõm.
Nào biết được Điên cuồng lão quái kia nhếch miệng cười cười, lắc đầu nói:
– Cung thứ tư chỉ có một khảo nghiệm đó là thông qua thủ hộ giả là ta, rời khỏi cung thứ tư này.
– Có ý gì?
Giang Trần trầm giọng hỏi.
– Hắc hắc, ý tứ này còn chưa đủ rõ ràng sao? Cung này, khảo nghiệm duy nhất của ngươi chính là đánh bại ta.
Điên cuồng lão quái cười hắc hắc:
– Hoặc là bị ta đánh bại.
Giang Trần nhướng mày, mỗi một thủ hộ giả của các cung đều là tồn tại vô cùng cường đại. Điên Cuồng lão quái này là tiền bối cao nhân trấn thủ một cung, thực lực nhất định không yếu.
Muốn thông qua cung này phải đánh bại Điên cuồng lão quái này, chuyện này cũng không dễ thực hiện.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua Điên Cuồng lão quái, trong lòng thầm tính toán.
Điên Cuồng lão quái dường như đã suy đoán ra tâm tư của Giang Trần, hắn cười nói:
– Tiểu tử, bản quái biết rõ tâm tư của ngươi. Yên tâm đi, bản quái dù gì cũng là tiền bối thượng cổ, cũng không lấy lớn hiếp nhỏ. Ta và chủ nhân Lưu Ly vương tháp này từng có đổ ước. Không làm gì được tên tiểu tặc kia cho nên mới trấn thủ cung thứ tư này, chỉ có thể xuất thực lực bằng với người vượt cung. Ngươi tiến vào cung thứ tư này, thực lực không ngờ đã là Thiên Vị ngũ trọng đỉnh phong, gần với Thiên Vị lục trọng. Phần thực lực này, từ thượng cổ tới nay, là người cường hãn nhất trong những người từng tiến vào lục cung truyền thừa. Nhất định sẽ chơi vô cùng tốt, bản quái nhất định phải bồi tiếp ngươi cho tốt. Tiểu tử, chuẩn bị xong chưa?
– Chuẩn bị cái gì?
Trong lòng Giang Trần bình tĩnh lại, nếu như thủ hộ giả cung thứ tư này chỉ có thể áp chế tới cấp bậc trình độ bằng hắn, như vậy loại chiến đấu này Giang Trần quả thực không sợ.
Có lẽ Điên cuồng lão quái này ở thời kỳ thượng cổ quả thực là tồn tại không tầm thường. Thế nhưng mà áp chế tới tu vi đồng cấp, Giang Trần thực sự không kiêng kỵ ai.
– Chuẩn bị cái gì?
Điên cuồng lão quái nhếch miệng cười cười:
– Tự nhiên là chuẩn bị đi trên con đường địa ngục. Tiểu tử ngươi có thể tới cung thứ tư là rất không tồi rồi. Nhưng mà cung thứ tư này vĩnh viễn là ác mộng của ngươi. Tiểu tử, nên hưởng thụ loại kích thích này cho tốt.
Giang Trần nhún vai, chỉ là tỷ thí đồng cấp, bất luận đe dọa gì Giang Trần không có sợ. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần Điên cuồng lão quái này áp chế thực lực đồng cấp với hắn, trận chiến này phần thắng của hắn tuyệt đối vô cùng lớn.
Vẻ mặt Giang Trần tự nhiên nhìn qua Điên cuồng lão quái có chút điên cuồng trước mắt, trong lòng vô cùng bình tĩnh. Mặc kệ điên cuồng lão quái kia làm ra hành động và biểu hiện đáng sợ nào, hoàn toàn không có cách nào làm dao động, khiến cho đạo tâm Giang Trần gợn sóng được.
– Tiểu tử, xem chiêu.
Điên cuồng lão quái kia hai tay chộp một trảo về hư không, trong tay xuất hiện một chiếc trượng màu vàng, một đầu là hình vòng cung giống như trăng lưỡi liềm, một đầu hình vuông, tạo hình cũng giống như điên cuồng lão quái này vậy, vô cùng hung mãnh, dữ tợn.
Chiếc trượng kia vung lên, lập tức bắn ra kim quang vạn trượng, sáng ngời, bắn về phía mắt Giang Trần.
Nhưng mà loại kim quang này đối với Giang Trần mà nói, hắn cũng không lạ lẫm gì. Nguyên Từ kim sơn của hắn, cũng có cùng loại tác dụng, có thể tản mát ra kim quang vạn trượng, ảnh hưởng tới ánh mắt của địch nhân, thậm chí là làm cho ngũ giác, giác quan thứ sáu của đối phương trong thời gian ngắn triệt để thất thần.
Chính là bởi vì quen thuộc, cho nên loại công kích này đối với Giang Trần mà nói, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Hiện tại Giang Trần thậm chí đã không cần dùng ngũ giác nắm bắt công kích của đối thủ.
Pháp thân theo bản năng nhoáng lên một cái, Thiên Côn Lưu Quang độn được thi triển, hóa thành một đạo lưu qunag biến mất tại chỗ.