Hư không lại truyền tới một tiếng cười hào sảng. Chỉ là cho dù Giang Trần dùng thần thức quan sát thế nào thế nhưng thủy chung vẫn không cảm nhận được người kia ẩn dấu nơi nào trong hư không.
Chuyện này khiến cho Giang Trần vô cùng giật mình, hắn không thể không bội phục, thủ hộ giả cung thứ năm này quả nhiên là rất được. Rõ ràng ở ngay bên cạnh ngươi, dùng thần thông của Giang Trần, còn không có cách nào phát hiện ra được đối phương, quả thực là vô cùng không dễ dàng.
– Được rồi, tiểu tử, ngươi không cần phải nhìn đông nhìn tây. Cửa ải của lão phu, cũng không tự mình xuất trận khảo nghiệm gì với ngươi. Trên thực tế khảo nghiệm của ngươi, ngươi đã qua phân nửa. Ít nhất khâu khảo nghiệm ngươi đã vượt qua hoàn mỹ. Kế tiếp phải nhìn xem người trẻ tuổi ngươi có hợp khẩu vị với lão phu hay không. Sao nào, ngươi còn chưa định nói với lão phu một chút, ngươi đi thế nào tới cung thứ năm sao?
Giang Trần không có quên việc này mà cười nói:
– Đi tới cung thứ năm này coi như là hữu kinh vô hiểm.
Lập tức, Giang Trần đem một ít kinh nghiệm từ cung thứ nhất tới cung thứ năm phác họa đại khái một chút. Sau khi nói xong Giang Trần cũng có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ chủ nhân Lưu Ly vương tháp này chế tạo lục cung truyền thừa, mỗi một người ở các cung khác nhau đều không nói chuyện với nhau, cũng không biết đối phương sao?
Nhìn qua quả thực có khả năng như vậy.
Nhưng mà Giang Trần còn nhớ rõ, ban đầu khi Giang Trần xông cung đầu tiên, Thiên Côn thượng nhân đã từng nhắc nhở, đã từng nói qua thủ hộ giả sau đó là tiền bối cao nhân của Đan Tiêu cổ phái.
Lúc trước Giang Trần cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Sau khi nghe qua những lời này của Giang Trần, thủ hộ giả cung thứ năm khẽ cười nói:
– Đúng vậy, tiểu tử ngươi quả thực khiến cho người khác ưa thích, khó trách đoạn đường này lại thế như trẻ che như vậy.
– Hiện tại bổn tọa có thể nói, bốn cung trước đó đều coi như thưởng thức với ngươi. Như vậy đại biểu cho việc ngươi quả thực không tồi. Đương nhiên bổn tọa phán đoán một người có chủ kiến riêng của mình. Tuyệt đối sẽ không bởi vì bọn họ thích ngươi mà thưởng thức ngươi, vô điều kiện cho ngươi xông cung. Ngươi muốn thuận lợi thông qua cung thứ năm này, muốn nhận được ban thưởng truyền thừa của cung thứ năm này nhất định phải chinh phục ta. Nhớ kỹ, là chinh phục quan điểm của ta. Để cho ta thưởng thức ngươi, thưởng thức tài hoa của ngươi. Ta phải tự mình xác định, ngươi quả thực có tư cách kế thừa lục cung truyền thừa, kế thừa Lưu Ly vương tháp. Chỉ cần không đạt được tiêu chuẩn của ta, ta sẽ không chút do dự đánh ngươi trở về.
Thủ hộ giả cung thứ năm này có thái độ vô cùng kiên quyết.
Giang Trần cười cười, gật đầu nói:
– Được, tiền bối định khảo nghiệm ta thế nào?
– Ngươi thử nói xem ngươi có tài hoa gì?
Lúc này Giang Trần đã học khôn hơn, cũng không có lập tức thốt ra mà suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng trả lời:
– Sở học của ta tạp, các thứ đều có một chút, đều hiểu một chút.
– Ngươi muốn nói cho bổn tọa ngươi là toàn tài hay sao?
Giang Trần mỉm cười:
– Lúc trước đó tiền bối dùng phù, sau lại dùng đan lô. Vừa vặn ta ở phương diện đan đạo rất có tạo nghệ, phương diện đan đạo tương đối am hiểu.
Giọng điệu này cực kỳ khiêm tốn. Giang Trần suy đoán, thủ hộ giả cung thứ năm này có lẽ không thích người ưa thích thổi da bò.
Cho nên Giang Trần mới khiêm tốn một ochust.
– Ngươi am hiểu đan đạo?
Thanh âm kia có chút kinh hỉ.
– Đúng vậy, nếu như tiền bối muốn khảo nghiệm đan đạo mà nói, vãn bối có thể buông tay buông chân thi triển một phen, coi như là không phụ sở học bình sinh của ta.
Giang Trần trả lời cũng coi như khách khí.
– Được, vậy thì sẽ khảo nghiệm đan đạo của ngươi.
Tiếng cười vang lên, lại lập tức nói:
– Lão phu gọi là Đan Phù lão nhân, người trẻ tuổi, nhớ kỹ, ngươi lựa chọn đan đạo, nhất định phải biểu hiện cho tốt. Nếu không ấn tượng của lão phu một khi không tốt, ngươi muốn thông qua sẽ càng thêm khó khăn.
Thủ hộ giả cung thứ năm này không ngờ lại gọi là Đan Phù lão nhân?
Hay là Thủ hộ giả cung thứ năm này tự cho mình cái biệt hiệu như vậy?
Nhưng mà ít ra có một việc có thể khẳng định, Đan Phù lão nhân này thủ hộ cung thứ năm này, nhất định là tồn tại vô cùng xuất sắc, điểm này Giang Trần cũng phải thừa nhận.
Trầm ngâm một lát, Giang Trần mỉm cười, tự tin nói:
– Tiền bối, vậy thì bắt đầu đi. Phương diện đan đạo, vãn bối vẫn có tự tin.
– Rất tốt, rất tốt.
Thanh âm của Đan Phù lão nhân lần nữa vang vọng.
– Đan đạo nhất đạo, có rất nhiều kiến thức cơ bản. Đầu tiên đan đạo nhất định phải có nhãn lực, không có nhãn lực, là kẻ vô tích sự.
Điểm này Giang Trần cũng thừa nhận, tựa như hai người đối mặt nói chuyện phiếm vậy, Giang Trần gật đầu:
– Nhãn lực là bước đầu tiên quyết định một đan sư có thành công hay không. Nếu như ngay cả nhãn lực cơ bản cũng không có, đan đạo nhất định không thích hợp với hắn.
– Đúng vậy, tiểu tử, ý nghĩ của ngươi vẫn coi như là đoan chính.
Đan Phù lão nhân khích lệ một câu, nói:
– Như vậy trừ nhãn lực ra, ngươi cảm thấy cái gì quan trọng nữa?
Những vấn đề này bao trùm rất lớn, là chủ đề lớn, không phải là thứ chi tiết, tỉ mỉ gì.
Nhưng mà Giang Trần lại không có theo tiết tấu của Đan Phù lão nhân mà mỉm cười nói:
– Đan đạo muốn lấy được thành công, trọng chi tiết và tỉ mỉ. Nhãn lực là chi tiết, tỉ mỉ sao? Trừ nhãn lực ra, những mặt khác cũng không thể thiếu. Ví dụ như năng lực khống hỏa, nói thí dụ như nắm giữ hỏa hầu, ví dụ như học thức cường đại. Đương nhiên mấu chốt nhất là phải có một khỏa đạo tâm kiên định. Một đan sư, đến cuối cùng là so đấu đạo tâm, đạo tâm như bàn thạch, thì mới không thể phá vỡ.
Giang Trần mở miệng nói chuyện khiến cho Đan Phù lão nhân ồ lên một tiếng. Hiển nhiên sau khi nghe lời nói của Giang Trần, Đan Phù lão nhân cũng có chút khiếp sợ.
– Người trẻ tuổi, quả thực có chút trình độ, tinh thông đan đạo. Bất luận một thứ gì bên trong đan đạo đều quan trọng. Mà đạo tâm kiên định quả thực là thứ không thể thiếu trong đan đạo.
Đan Phù lão nhân thở dài:
– Ít nhất phương hướng của ngươi không cso sai. Như vậy bổn tọa sẽ khảo nghiệm trình độ của ngươi chi tiết một chút.
– Tiền bối, xin chỉ giáo.
Giang Trần cung kính.
– Được, ở chỗ ta có ít đan phương, ngươi hãy bình luận một chút.
Nói xong trong hư không đột nhiên xuất hiện từng màn sáng, màn sáng kia biến ảo thành đan phương, khiến cho thị giác người ta có cảm giác hưởng thụ vô cùng.
Giang Trần thưởng thức loại cảm giác mỹ diệu này, cũng âm thầm tán thưởng trong lòng. Nhưng mà hắn cũng không có quên chính sự, nhìn qua nội dung trên màn sáng kia.
Cửa này là phân tích đan phương.
– Người trẻ tuổi, ngươi phân tích qua đan phương này xem, có tâm đắc gì? Cho ngươi thời gian một phút đồng hồ, được chứ?
Đan Phù lão nhân hỏi.
Giang Trần nhẹ nhàng đáp một tiếng, không nói gì thêm mà nghiêm túc quan sát đan phương này. Đan phương này sau khi Giang Trần đảo qua lại càng thêm vui vẻ.
Bởi vì đan phương này quả nhiên Giang Trần nhận ra. Đây là một loại đan phương cấp bậc Thiên Vị. Cấp độ của đan dược này cũng là Thiên Vị.
Là một loại đan dược được bào chế từ dược liệu trị thương, gọi là Kim Tê Bổ Nguyệt đan.
Giang Trần nhìn qua đan phương, suy diễn bốn năm lần, lúc này hắn mới mở miệng lên tiếng:
– Đan là đan tốt, chỉ tiếc đan phương này còn thiếu một chút. Nếu như dựa vào phương thức này luyện đan, tuyệt đối không có cách nào thành công. Cho dù thành công cũng là tàn thứ phẩm, cơ hồ không đạt được tiêu chuẩn sử dụng.