Tên tu sĩ kia thậm chí một chút phản kháng cũng không có, liền bị đạo thân ảnh kia trực tiếp nắm trong tay.
Hung hăng ném một cái, vứt trên mặt đất, toàn thân tên tán tu kia như mệt rã rời, nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, chỉ có thở ra, không có hít vào.
Mà người ra tay, hiển nhiên là trợ thủ đắc lực của Yến thống lĩnh, làm xong chuyện này, hắn phủi tay, phảng phất làm một sự tình không có ý nghĩa.
Bá đạo ra tay, triệt để chấn trụ những tán tu còn có chút không phục kia.
– Lúc nào, Lam Ưng vệ chấp pháp, đến phiên các ngươi đến chỉ trỏ?
Tên trợ thủ của Yến thống lĩnh kia, vẻ mặt sát khí, nhìn lướt qua toàn trường.
– Hiện tại, lập tức im lặng! Tất cả mọi người trở về phòng của các ngươi, chờ Lam Ưng vệ lần lượt kiểm tra. Mười tiếng đếm sau, người chưa lui về phòng, coi là đối kháng Lam Ưng vệ, giết không tha!
Ngữ khí của người nọ thập phần bá đạo, không cho người chỗ trống thương nghị chút nào.
Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng âm thầm lắc đầu. Hắn không biết Lam Ưng vệ là cảm giác mình có thể đoán chừng những người kia, hay là có nguyên nhân gì khác.
Nhưng mà, loại hành vi này, hiển nhiên là không có lý trí.
Lam Ưng vệ rất lợi hại, nhưng này cũng chỉ là ở Lam Yên đảo vực. Ngươi làm sao biết ở đây không có người của thế lực lớn khác?
Làm sao biết trong những người này, sẽ không có tồn tại không để Lam Yên đảo vực vào mắt?
Có thể nói, bọn hắn làm như vậy, tuy phong hiểm không lớn, nhưng vẫn phải có.
Nhưng mà Giang Trần suy đoán, sở dĩ đối phương làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân. Đương nhiên, Giang Trần đối với những nguyên nhân này, hiển nhiên là không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này, tên thủ hạ hung thần ác sát kia của Yến thống lĩnh, đã bắt đầu đếm.
– Mười, chín, tám, bảy…
Sau mỗi tiếng đếm, liền có không ít người xám xịt rời đi, trở về phòng. Hiển nhiên, bị thủ đoạn cường thế của Lam Ưng vệ chấn nhiếp, rất nhiều tu sĩ nhát gan, đến cùng vẫn chịu không được loại đe dọa này, xám xịt rời đi.
– Năm? Bốn…
Người nọ nắm chặt ngón tay, trên mặt mang ý trào phúng nồng đậm. Ở hắn xem ra, những tu sĩ này, cũng chỉ có chút trò ấy. Hơi đe dọa, thủ đoạn hơi cường thế, còn sợ bọn hắn không ngoan ngoãn phối hợp sao? Còn sợ bọn hắn tạo phản sao?
Bất quá, hiện trường đến cùng vẫn có một đám tu sĩ, bọn hắn còn có chút không phục, lẫn nhau trao đổi ánh mắt, tựa hồ còn có chút không cam lòng.
Bất quá, chứng kiến khí thế của Yến thống lĩnh, cuối cùng bọn hắn vẫn còn có chút do dự lùi bước. Dù sao, thực lực của Yến thống lĩnh, hoàn toàn chính xác không phải bọn hắn có thể đối kháng.
Thậm chí bọn hắn căn bản không có tiền vốn đối kháng gì. Dù tất cả tán tu liên thủ, cũng chưa chắc gánh vác được Yến thống lĩnh công kích.
Trong nháy mắt, đại bộ phận tu sĩ đã lui ra. Lá gan nhỏ, thì đã về tới phòng mình.
Còn lại mấy người, cũng than thở đi vào trong.
Ánh mắt Giang Trần, bỗng nhiên nhìn một người trong đó, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc. Bóng lưng này, cực kỳ quen thuộc a!
Mấy người cuối cùng này, đang muốn đi vào khách sạn, bỗng nhiên người nọ lạnh lùng nói:
– Mấy người các ngươi, đứng lại!
Thân hình mấy người kia ngưng tụ, đều đứng lại. Nhìn ra được, bọn hắn bỗng nhiên bị gọi, cũng có chút khẩn trương.
– Yến thống lĩnh, mấy gia hỏa này, hẳn là dẫn đầu nháo sự. Bọn hắn cũng ly khai cuối cùng, nhìn ra được, bọn hắn còn không có cam lòng.
Trợ thủ hung thần ác sát kia, báo cáo với Yến thống lĩnh.
Yến thống lĩnh nhẹ nhàng gật đầu:
– Tra thoáng một phát, không được bỏ qua bất luận manh mối gì.
Mấy người kia, nghe nói như thế, sắc mặt đều hơi đổi, có người kêu lên:
– Yến thống lĩnh, chúng ta không có dẫn đầu nháo sự, không phải chúng ta đang chuẩn bị đi vào sao?
Yến thống lĩnh căn bản không để ý mấy người này, ngược lại đem ánh mắt, hữu ý vô ý nhìn Giang Trần, chứng kiến Giang Trần ở trong góc, nhẹ nhàng đánh giá một phen.
Lực chú ý của Giang Trần, cũng ở trên người mấy tán tu kia. Chờ mấy người kia xoay người lại, Giang Trần chứng kiến khuôn mặt của bóng lưng lúc trước, sắc mặt liền vui vẻ.
Thật đúng là hắn!
Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng được, mình vậy mà sẽ ở Lam Yên đảo vực nhìn thấy hắn, cách nhiều năm như vậy, Giang Trần căn bản không thể tưởng được, mình còn có thể gặp được người kia.
Người này, bất ngờ là Sở Tinh Hán, ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn bị thương, được Giang Trần cứu, về sau lại theo Thuấn lão ly khai Bất Diệt Linh Sơn, cũng là đệ tử Tử Dương Tông của liên minh 16 nước lúc trước.
Về sau được Thuấn lão thu làm đệ tử, những năm này, Thuấn lão bị gia tộc bắt về, Sở Tinh Hán liền không biết tung tích. Lần trước Giang Trần hướng Thuấn lão nghe ngóng qua, Thuấn lão cũng không biết hắn đi về đâu.
Không thể tưởng được, rõ ràng ở trong khách sạn Kỳ Tích Chi Thành, gặp nhau lần nữa.
Chỉ có điều, hiện tại Giang Trần biến hóa quá lớn, lại cải trang, cho nên Sở Tinh Hán căn bản không có lưu ý đến Giang Trần, mặc dù lưu ý đến, khẳng định cũng nhận không ra.
Ánh mắt của Giang Trần khẽ quét Sở Tinh Hán, liền nhìn ra, những năm này Sở Tinh Hán ở Vạn Uyên đảo, cũng không có ở không.
Một thân tu vi, mặc dù không có tiến vào Thiên Vị, nhưng cũng tiếp cận Đế cảnh đỉnh phong rồi. Loại tiến bộ này, đặt ở Nhân loại cương vực cơ hồ là không thể nào.
Thế nhưng mà ở Vạn Uyên đảo, lại quá bình thường.
Nếu như Sở Tinh Hán có thể một mực đi theo Thuấn lão tu hành, dùng thiên phú của Sở Tinh Hán, nói không chừng đã đột phá Thiên Vị.
Bất quá, Sở Tinh Hán cùng mấy tán tu khác, giờ phút này hiển nhiên đã bị Lam Ưng vệ theo dõi. Một đám Lam Ưng vệ, hùng hổ vây quanh bọn chúng.
– Giao Trữ Vật Giới Chỉ của các ngươi ra đây!
Lam Ưng vệ yêu cầu, liền để cho mọi người căn bản không tiếp thụ được.
Nói ra yêu cầu này, Sở Tinh Hán cùng mấy tu sĩ khác, sắc mặt đều đại biến.
Trong đó một nam tử mặt vàng ngập ngừng nói:
– Chư vị đại nhân, tiểu nhân là người của Thương Tùng đảo vực Hách Liên gia tộc, tuyệt đối không phải tội phạm quan trọng mà các ngươi muốn tìm. Cái này là chứng minh của ta…
– Ít nói nhảm, không có lỗ tai, không nghe được chúng ta nói cái gì sao?
Tên thủ lãnh Lam Ưng vệ trước đó ra tay giết người kia, trực tiếp phiến tới một cái tát.
Hiển nhiên, cái gì Hách Liên gia tộc, căn bản không đặt ở trong mắt Lam Ưng vệ.
Một tát này, đánh cho người nọ mặt mũi bầm dập, mấy Lam Ưng vệ như lang như hổ đi lên, bới người nọ ra tinh quang, bắt đầu điều tra.
Một lát sau, những thứ đáng giá trên người hắn, đều bị tìm ra.
Bất quá, Lam Ưng vệ hiển nhiên không hứng thú với đồ vật của người này, trực tiếp ném tới trước mặt hắn, khinh miệt mắng một câu:
– Nghèo kiết xác, lăn trở về phòng đi!
Vẻ mặt người nọ đau khổ, ở đâu còn dám chống đối, lảo đảo, nhặt đồ đạc lên, bao lấy chỗ thẹn, liền chạy về phòng mình.