Không thể không nói, lúc bọn họ tỉnh ngộ lại, phản ứng cũng cực nhanh. Tỉ mỉ xem xét các loại dấu hiệu, các điểm kỳ quái, cũng không ngừng bị đào bới ra.
Nhất là Sư Tâm lão tổ và Đấu Hung lão tổ bị giết, biểu hiện khi đó của bọn họ đều vô cùng khác thường, hoàn toàn không giống như trình độ bình thường của bọn họ.
Thiết Y lão tổ kia từ trong miệng Đấu Hộc lão tổ cũng không có cách nào xác định được, Phi Diệu kia rốt cuộc có phải do Đấu Hộc lão tổ này giết chết hay không.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Đấu Hộc, nam nhân ma tộc chúng ta làm việc gần đây đều chú ý khoái ý ân cừu. Phi Diệu thống lĩnh rốt cuộc có phải do các ngươi giết hay không?
– Nói láo. Phi Diệu thống lĩnh cái gì? Không có quan hệ nào tới Cự Ma nhất mạch chúng ta.
Đấu Hộc lão tổ không có làm qua chuyện này, tự nhiên sẽ không chấp nhận việc mình gánh vác nỗi oan này trên lưng được.
Chẳng lẽ thực sự bị đùa giỡn? Thiết Y lão tổ còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:
– Thế nhưng mà thủ pháp kia, vô cùng ác độc, đây không phải là thủ pháp mà Cự Ma nhất mạch các ngươi quen dùng sao?
– Ngu xuẩn, ngu xuẩn. Chẳng lẽ các ngươi không biết thủ pháp có thể bắt chước hay sao?
Đấu Hộc lão tổ tức giận cực kỳ, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được chỉ bởi vì một nguyên nhân như vậy mà Yêu Ma nhất mạch này sẽ tới tìm hắn liều mạng:
– Nếu như lão tử thực sự muốn giết một thống lĩnh nho nhỏ, sao có thể lưu lại thi thể hắn, lưu lại sơ hở lớn như vậy lại cho các ngươi được chứ? Đấu Hộc ta ngu xuẩn như vậy sao?
Ánh mắt Thiết Y lão tổ lập lòe, hiển nhiên trong lòng lúc này còn đang phân vân.
Trong lòng hắn đã mơ hồ phát giác ra được, có lẽ mình thực sự hiểu lầm Cự Ma nhất mạch. Cự Ma nhất mạch ngáng chân Yêu Ma nhất mạch bọn hắn, muốn chia tài nguyên Bách Hoa thánh địa, đây là điều tất nhiên.
Nhưng mà nói Cự Ma nhất mạch ngang nhiên giết thống lĩnh Yêu Ma nhất mạch bọn họ, dường như thực sự không cần phải điên cuồng như vậy.
Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn chần chờ, bên ngoài truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, sau đó một đám lớn tu sĩ ma tộc bắt đầu tán loạn.
Mặt đất bốn phương tám hướng bỗng nhiên tuôn ra vô số thủy triều màu vàng, sau một khắc, từ bốn phương tám hướng, thủy triều màu vàng này nhanh chóng kéo tới, dưới ánh nắng chiếu xuống, quang mang màu vàng như thủy triều kia càng đồ sộ vô cùng.
Những quang mang màu vàng dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra quang mang quỷ dị, giống như một cơn lốc cuốn qua hiện trường, trong nháy mắt có vô số tu sĩ ma tộc bị thủy triều màu vàng này bao phủ.
– Không tốt, không tốt rồi. Là một bầy linh thú họ chuột.
Đấu Hộc lão tổ kia rốt cuộc cũng hiểu rõ, trong lòng lập tức trầm xuống, hoảng hốt la lên.
Trong lòng Thiết Y lão tổ cũng lạnh lẽo, nhìn thấy thủy triều màu vàng kia, tất cả đều là linh thú họ chuột hội tụ thành một cái biển thủy triều màu vàng.
Tất cả những con chuột màu vàng này vô cùng khát khao, vô cùng tham lam, không ngừng cắn nuốt con dân hắn, binh sĩ dưới trướng hắn.
Ma tộc là chủng tộc vô cùng cường hãn, nhưng mà những tu sĩ ma tộc này lại bị mấy ức Phệ kim thử giống như thuồng luồng gặm nhấm, không ngừng bị tách ra, từng đám, từng đám, không ngừng bị tách ra khỏi nhau.
Ma tộc đang chống cự, liều chết chống cự.
Thế nhưng mà số lượng giữa song phương quả thực chênh lệch quá nhiều. Giãy dụa chống cự, quả thực cũng không ngừng giết chết Phệ Kim thử chung quanh.
Nhưng mà cũng không chịu nổi Phệ Kim thử như tre già măng mọc, không ngừng dũng mãnh tiến vào, lập tức lấp đầy chỗ trống cho những đầu Phệ Kim thử chết đi lưu lại, lập tức bổ sung vào.
Thử triều vô biên vô hạn giống như liên tục không ngừng kéo tới, căn bản không có tận cùng.
cho dù là cự đầu ma tộc thấy một màn như vậy da đầu cũng run lên.
Sắc mặt Đấu Hộc lão tổ kia trắng bệch nhìn binh sĩ dưới trướng mình, không ngừng bị thu gặt tính mạng, thân thể khổng lồ mỗi lần bị đàn thử triều kia lôi lại, ầm ầm đổ xuống đất.
Một khi đổ xuống đất lập tức trở thành mỹ thực trong đám thử triều màu vàng này. Trong nháy mắt ngay cả cặn bã, xương cốt cũng không còn dư.
Tình cảnh quỷ dị này cũng khiến cho nhân vật như Đấu Hộc lão tổ cũng cảm thấy da đầu run lên.
– Không nên ham chiến, các con ta, bỏ chạy lên trên không trung. Không nên dây dưa ở trên mặt đất.
Đấu Hộc lão tổ bắt đầu truyền thức nói, nhắc nhở thủ hạ bị Phệ kim thử triều vây quanh.
Nhưng mà một khi bị Phệ KIm thử triều vây quanh, muốn phá vòng vây ra ngoài dễ vậy sao?
Mọi người đều biết lăng không phi độn, nhất định là thích hợp nhất vào lúc này. Nhưng vấn đề là không gian chung quanh bọn họ hoàn toàn bị Phệ Kim thử nhất tộc chặn đứng, bọn họ muốn nhẹ nhõm phá vòng vây cũng là vấn đề cực lớn. Quan trọng nhất chính là đã có người đã thử qua phương thức kia mà bỏ chạy, nhưng mà không có một ai thành công.
– Đáng chết, đám thử triều này rốt cuộc từ đâu mà tới. Chẳng lẽ Bách Hoa thánh địa kia nuôi nhiều chuột Phệ kim thử như vậy sao?
Toàn thân Thiết Y lão tổ run lên.
Đấu Hộc lão tổ hừ lạnh một tiếng, tràn ngập cảnh giác, đồng thời miệng cũng kêu lên:
– Tên ngu xuẩn nhà ngươi, hiện tại ngươi đã biết mình bị đùa giỡn như thế nào chưa?
Kỳ thực Thiết Y lão tổ đã sớm ý thức được một việc, hắn bị người ta đùa giỡn.
Chỉ là trên miệng hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
– Đấu Hộc, nếu như không phải Cự ma nhất mạch các ngươi chặn ngang đường, chúng ta đã sớm xâm nhập Bách Hoa thánh địa, lấy Bách Hoa thánh địa làm căn cơ, khuếch trương thế lực, cần gì phải ở lại chỗ này? Bị đám thử triều chó má này đuổi giết?
Nói tới chuyện này, trong lòng Thiết Y lão tổ tràn ngập lửa giận.
– Hừ, bây giờ ngươi còn tâm tư nghĩ nhiều như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra, địch nhân muốn dồn chúng ta vào chỗ chết sao?
Đấu Hộc lão tổ trầm thấp nói, thanh âm vô cùng ngưng trọng.
– Rốt cuộc là ai? Vạn Uyên đảo chưa từng có loại nhân vật có thể đùa giỡn ta và ngươi.
Lúc này đột nhiên Thiết Y lão tổ nghĩ tới một người:
– Nhân tộc có một tiểu tử gọi là Giang Trần. Nghe nói Kim Ma nhất mạch chịu thiệt thòi lớn dưới tay người này.
Giang Trần.
Hai chữ này tựa như ma chú, xuất hiện trong đầu nhị vị lão tổ này.
Đấu Hộc lão tổ kia hít sâu một hơi, rồi đột nhiên thét dài một tiếng, nói:
– Giang Trần, bản lão tổ biết rõ đích thị là ngươi giở trò quỷ. Có gan thì ngươi đi ra đây, cùng bản tổ đại chiến một phen. Đây mới là phong thái nhân tài nhân tộc nên có. Lén lén lút lút, luôn dùng một chút âm mưu quỷ kế thì tính là bổn sự gì chứ?
Đấu Hộc lão tổ giờ phút này đã không còn hoài nghi là Giang Trần, mà cơ hồ có thể xác định.
Trong hư không, thanh âm của Giang Trần vang lên:
– Đấu Hộc lão tổ đúng không, ngươi phản ứng khá nhanh a. Nhưng mà hiện tại mới suy nghĩ cẩn thận, dường như đã hơi muộn rồi nha.
– Hừ, quả nhiên là tiểu tử nhà ngươi.
Đấu Hộc lão tổ cười lạnh nói:
– Nhân tộc quả nhiên không có người kế tục. Một tiểu tử miệng còn hôi sữa lại trở thành trụ cột nhân tộc sao? Giang Trần, ngươi không co đầu rút cổ ở lại cương vực nhân loại, lại chạy tới Vạn Uyên đảo làm gì? Đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới a.
Trong hư không, một đạo quang mang màu vàng như mặt trời chiếu xuống mặt đất, xuất hiện trong hư không. Pháp thân của Giang Trần xuất hiện trong đám mây.