– Nhị vương tử cao kiến.
Linh Huyền cũng cười nói.
– Lần này, cũng là chúng ta vận khí tốt, vậy mà để cho chúng ta phát hiện hang ổ của Phệ Kim Thử.
– Tốt rồi, chúng ta cũng nên rút lui. Một khi phát động Thử Triều, đây tuyệt đối là tính phá hoại mười phần, phương viên trăm dặm, cũng chưa chắc an toàn. Thông tri Linh Thạch cùng Linh Phong, chú ý an toàn. Nhớ kỹ lưu lại phương thức liên lạc, để cho bọn hắn mau về đơn vị hội hợp.
Diệp Kiều thu lại dáng tươi cười trên mặt, ánh mắt âm tàn nhìn về phía tây nam, trong miệng khẽ cười nói.
– Diệp Đại, Diệp Dung, còn có Diệp Tranh, hi vọng đời sau, các ngươi không làm huynh đệ của Diệp Kiều ta, cùng ta đấu, các ngươi đầu thai mười đời, cũng phải thua không thể nghi ngờ.
– Diệp Kiều ta, mới thật sự là Thái tử.
Nhìn Linh thú kia vết thương chồng chất, Giang Trần khẽ chau mày, hỏi:
– Phát hiện ở đâu?
Tiết Đồng chỉ phía trước:
– Ở không xa phía trước, trên đất đều là vết máu, cũng không biết ai biến thái như vậy, giết một con Linh thú, lại chậm rãi hành hạ đến chết.
Giang Trần không trả lời, mà nhìn lại con Linh thú kia:
– Vết thương này, là con người làm ra. Cảm giác không phải vì giết nó, mà là ngược đãi nó.
– Đúng vậy, chẳng lẽ là bọn người Diệp Đại?
Diệp Dung nhíu mày.
– Diệp Đại này, tựa hồ không nhàm chán như vậy a, cái này không giống phong cách của hắn.
– Đi phía trước nhìn xem.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng nói không nên lời, chỉ là chứng kiến Linh thú kia vết thương chồng chất, hắn lại cảm thấy có chút là lạ.
Đi tới địa phương Tiết Đồng phát hiện Linh thú, chỉ thấy vết máu kéo dài, không biết dài bao xa.
– Con Linh thú này, là mất máu đến chết a?
Lăng Thiên Lý cũng cảm thán.
Giang Trần sờ lên vết máu trên mặt đất:
– Huyết dịch còn chưa khô, chắc có lẽ thời gian không dài. Như vậy, hẳn không phải là bọn người Diệp Đại. Hơn nữa, mục tiêu của Diệp Đại là Tứ vương tử, bọn hắn sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại những vết máu này, tăng thêm phiền toái không tất yếu cho mình.
– Chẳng lẽ là người khác?
– Không quản là ai làm, lần này có vài ngàn con dòng cháu giống tham gia thu săn, có mấy tên tâm lý biến thái, cũng rất bình thường.
Mục tiêu của mọi người là săn giết Linh thú, giết càng nhiều càng tốt. Chỉ là, đại đa số người sẽ không dùng loại phương thức hành hạ đến chết này, vì nó có chút tàn nhẫn và biến thái.
Giang Trần nhẹ gật đầu, vứt bỏ thi thể con Linh thú kia:
– Mặc kệ ai giết, đó là vận khí hắn tốt. Chỉ gặp đơn thể, loại Linh thú này, nếu gặp một đám, phiền toái cực lớn.
Lăng Thiên Lý hiếu kỳ:
– Đây là Linh thú gì? Giang huynh nhận thức?
– Đây là Phệ Kim Thử, một chi nhánh huyết mạch của Thượng Cổ Phệ Kim Vương Thử. Một con, có lẽ không ra sao, nhưng mà loại Phệ Kim Thử này, một khi xuất động, kia đều là ngàn vạn, thậm chí dùng trăm triệu tính toán. Việc này quá tà môn, chúng ta nhanh ly khai, nếu vận khí không tốt, thật sự chọc vào hang ổ Phệ Kim Thử, phiền toái sẽ rất lớn.
Cũng không phải Giang Trần nói chuyện giật gân, tin tức về Phệ Kim Thử, hắn ở Thượng Cổ cũng được nghe nói qua một ít. Thượng Cổ Linh thú lưu lạc các loại vị diện, cũng có loại không cẩn thận chọc Phệ Kim Thử, thoáng cái dẫn xuất đại họa.
Bình thường loại tình huống này, nếu không có thần thông áp đảo, trên cơ bản sẽ bị Phệ Kim Thử đuổi giết đến lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Trên cơ bản, chỉ còn đường chết.
– Đi thôi, đi thôi.
Lăng Thiên Lý nghe mà có chút sởn hết cả gai ốc.
– Đi, lách qua những vết máu này.
Diệp Dung hạ lệnh.
Lách qua vết máu, ước chừng đi hơn mười dặm, sự tình kỳ quái lại xảy ra. Giao lộ phía trước, thình lình lại nằm một thi thể Phệ Kim Thử, hơn nữa miệng vết thương vẫn huyết tinh trước sau như một, vô cùng thê thảm.
Lúc này, sắc mặt Giang Trần đột nhiên biến đổi:
– Tứ vương tử, sợ là chúng ta có phiền toái.
– Làm sao vậy?
– Hai thi thể Phệ Kim Thử này, tuyệt sẽ không trùng hợp. Biến thái, không có khả năng đồng thời xuất hiện hai tên. Hơn nữa ngươi xem thi thể Phệ Kim Thử này, địa điểm xuất hiện, đều là giao lộ chúng ta phải đi qua. Chúng ta phải qua giao lộ này, mới có thể trở về điểm xuất phát. Vừa rồi nếu như chúng ta lựa chọn một hướng khác lách qua, đoán chừng ở giao lộ kia, khẳng định cũng sẽ có thi thể Phệ Kim Thử.
– Tà môn như vậy?
– Có phải hay không, chúng ta đi một phương hướng khác, chẳng phải sẽ biết?
Lăng Thiên Lý dẫn đầu đi tuốt ở đàng trước.
Đã có phán đoán của Giang Trần, tâm tình mọi người thoáng cái phức tạp.
Kỳ thật bọn hắn cũng chưa đi bao xa, không bao lâu liền trở về giao lộ lúc trước, nhắm một phương hướng khác đi, quả nhiên, còn chưa đi ra hai mươi dặm, liền thấy được một thi thể Phệ Kim Thử, vết thương đồng dạng vô cùng thê thảm.
Biểu lộ của Giang Trần càng thêm ngưng trọng, hiển nhiên, ở đây xuất hiện thi thể Phệ Kim Thử, phảng phất đã sớm ở trong dự đoán của hắn.
– Giang Trần, chẳng lẽ có gì bất thường?
Thần sắc Giang Trần ngưng trọng, bỗng nhiên bên tai khẽ động, đột nhiên ngồi xuống, lỗ tai kề sát đất, cẩn thận nghe, sắc mặt lập tức đại biến.
Lần đầu tiên hắn chứng kiến thi thể Phệ Kim Thử, nội tâm đã cảm thấy là lạ, một loại trực giác để cho hắn bất an, để cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Giờ khắc này, hắn đã có thể hoàn toàn kết luận, vì sao có người sẽ làm như vậy. Hơn nữa là kế phi thường ngoan độc
– Có lẽ chúng ta đã bị Phệ Kim Thử triều bao vây.
– Cái gì?
Tất cả mọi người chấn động.
– Giang Trần, không phải ngươi nói giỡn chứ?
Lăng Thiên Lý ngồi xuống lắng nghe, nhưng không nghe thấy cái gì:
– Giang Trần, có phải ngươi nghe lầm hay không?
Giang Trần không nói gì, mà vận thần thông Thất Khiếu Thông Linh, cảm ứng đến bốn phía, trên mặt hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Tâm tình của Đan Phi, cũng đi theo trầm trọng. Nàng nhận thức Giang Trần cũng có một thời gian ngắn rồi, chưa từng thấy qua Giang Trần nghiêm túc như vậy.
Loại trạng thái như lâm đại địch kia, ở trên người Giang Trần, nàng chưa từng bái kiến. Cho dù là thời điểm chống lại Cự Viên, hắn cũng không nghiêm túc như vậy.
– Giang Trần, đến cùng ngươi nghe được cái gì?
Diệp Dung tiến lên hỏi.
Đan Phi nhẹ trách:
– Đừng quấy rầy hắn.
Đan Phi rất rõ ràng, Giang Trần không nói lời nào, tuyệt đối là đang suy nghĩ kế sách ứng phó, hoặc là phân tích cục diện. Lúc này hỏi hắn, chẳng khác gì quấy rầy ý nghĩ của hắn.
Diệp Dung cười cười, lại không có nói cái gì nữa.
Sau một lúc lâu, Giang Trần nói với Tiết Đồng:
– Ngươi nghe một chút xem.
Tiết Đồng gật gật đầu, học Giang Trần phủ phục trên mặt đất, vận thần thông Thuận Phong Chi Nhĩ, vừa nghe, sắc mặt của Tiết Đồng cũng đại biến.
Ở địa phương không biết xa bao nhiêu, phảng phất bốn phía, đều bị một loại thanh âm đồng dạng bao vây.
Loại thanh âm này, bén nhọn chói tai, tất cả hội tụ cùng một chỗ, hình thành một loại phong bạo có thể thôn phệ hết thảy, mang đi tất cả đại địa
Mà xu thế kia, đang chậm rãi co lại, vây quanh càng ngày càng chặt.
– Thiếu chủ, chúng ta bị vằn thắn rồi.
Tiết Đồng thốt.