– Cái này không là vấn đề, Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, có không gian sinh tồn đặc biệt, tên là Vạn Hào thạch ổ, từng Vạn Hào thạch ổ, đều có thể dung nạp mấy trăm vạn tử tôn. Vạn Hào thạch ổ này, liên quan đến bí pháp không gian, cũng là một trong những kỹ năng truyền thừa của chúng ta. Giống như tổ ong vậy, không phải tộc của ta, không cách nào lý giải.
– Vạn Hào thạch ổ? Một cái lớn đến bao nhiêu?
Ở trong trí nhớ của Giang Trần, tựa hồ nhớ Phệ Kim Vương Thử, hoàn toàn chính xác có một loại đồ vật tên Vạn Hào thạch, nhưng hắn không biết đó là cái gì. Nguyên lai là ổ của Phệ Kim Thử nhất tộc?
– Có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ cỡ nắm đấm, lớn thì như hòn đá này.
– Chỉ như hòn đá này?
Giang Trần không thể không bội phục, bất luận tộc đàn nào, đều có bổn sự đặc thù, như Vạn Hào thạch ổ này, ở nhân loại xem ra, hiển nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Những tảng đá kia, tuy lớn như con trâu, nhưng cuối cùng cũng không tính lớn. Dung nạp mấy trăm vạn Phệ Kim Thử, cái này thật sự là kỳ lạ quý hiếm.
– Vạn Hào thạch ổ này, liên quan đến bí pháp không gian, bên trong tất nhiên là tầng tầng trọng điệp, vận dụng Không Gian Pháp Tắc đến trình độ đỉnh phong. Xem ra, từng tộc đàn đều có trí tuệ không dậy nổi, có lực lượng thần thông bất phàm.
Bất quá loại thần thông này, nhân loại cũng có. Mượn Không Gian Giới Chỉ mà nói, một cái nhẫn nho nhỏ, lớn có thể ẩn thiên nạp địa, nhỏ có thể chứa người cất vật, đó chẳng phải cũng vận dụng bí thuật không gian sao?
Nói cho cùng, Vạn Hào thạch ổ, trên thực tế nguyên lý cùng đạo cụ trữ vật của nhân loại không sai biệt lắm.
Chỉ có điều tộc đàn bất đồng, trí tuệ bất đồng, thủ đoạn bất đồng mà thôi.
Tộc đàn Phệ Kim Thử này, ước chừng có hai ba trăm triệu con, mặc dù là Vạn Hào thạch ổ, cũng trên trăm cái, cũng may Không Gian Giới Chỉ của Giang Trần coi như rộng rãi, cuối cùng thả xuống được.
Bất quá, mang một ổ Phệ Kim Thử này đi ra ngoài, là phúc hay họa, ai cũng không biết.
Giang Trần cùng Phệ Kim Thử Vương thương lượng tốt, để tộc chúng nó chuẩn bị trước, Giang Trần lại mang chúng đi. Loại sự tình này, phải tránh tai mắt người cho thỏa đáng.
Bằng không thì, để cho đồng bạn biết hắn thoáng cái mang hai ba trăm triệu Phệ Kim Thử ra ngoài, cái kia không hù chết người mới là lạ.
Nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ toàn bộ 16 quốc, từng quốc quân đều khó có thể bình an.
Cái này so với đại quân Kim Dực Kiếm Điểu còn đáng sợ hơn.
Số lượng đại quân Kim Dực Kiếm Điểu, mặc dù nhiều, nhưng không có nhiều đến loại trình độ khủng bố này.
Hơn nữa, lực phá hoại của Phệ Kim Thử, càng vượt xa Kim Dực Kiếm Điểu. Nhất là Phệ Kim Thử Vương, bản thân hắn tương đương với Tiên cảnh hậu kỳ của nhân loại, cũng là Thiên Linh Cảnh, cách Linh Vương không xa.
Nhưng mà, Phệ Kim Thử nhất tộc, lúc nào dùng thân thể đến đả bại đối thủ?
Nhìn Phệ Kim Thử cuồn cuộn như nước thủy triều, vậy mà thật sự thối lui, bọn người Diệp Dung có một loại cảm giác không chân thực, cơ hồ hoài nghi chuyện vừa rồi, là một ác mộng.
Nhưng mà, nhìn địa bàn bị Phệ Kim Thử nghiền áp qua, đầy đất bừa bộn, không có một tấc nguyên vẹn, bọn hắn lại không thể không tin, vừa rồi, đích thật là có Phệ Kim Thử triều tới.
Hô…
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, thật tốt
Đan Phi thấy bộ dạng Giang Trần giống như cười mà không phải cười, cũng hiếu kỳ đi tới:
– Giang Trần, ngươi thuyết phục Phệ Kim Thử Vương lui binh?
– Ngươi là làm sao làm được a?
Đan Phi rất hiếu kỳ.
Giang Trần cười nói:
– Ta vừa vặn biết vài câu thú ngữ, tùy tiện cùng hắn nói mấy câu, dù sao thường xuyên qua lại sẽ thân quen, nó đang tìm kiếm cừu địch giết tử tôn của nó. Ta nói cùng chúng ta không quan hệ. Nó giống như có thủ đoạn đặc thù, điều tra ra chúng ta không phải hung phạm, cho nên lui lại rồi.
Lời nói này, nửa thật nửa giả, nhưng khiến Đan Phi tin không phải, không tin cũng không phải.
Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, phản bác nói:
– Nếu như chúng có thủ pháp điều tra, vậy hẳn sẽ tra được, không phải bọn người Diệp Đại làm. Vì sao bọn người Diệp Đại, lại bị ăn không còn một mống?
– Ai bảo bọn hắn không hiểu thú ngữ chứ? Cái này là tác hại khi không có văn hóa.
Tâm tình của Giang Trần thật tốt, hắn không giết đám người Diệp Đại, kết quả đám người kia tội ác chồng chất, thiên lý bất dung a.
Tâm tình tốt như hắn, còn có Diệp Dung.
Tìm được đường sống trong chỗ chết cố nhiên là tốt, nhưng mà lần này Diệp Đại chân chân thật thật chết rồi, hắn tự nhiên có lý do cao hứng.
Huynh đệ tầm đó đến một bước như bọn hắn, sớm đã không còn cảm tình cốt nhục, có chỉ là tranh đấu không chết không ngớt.
Diệp Đại như thế, Diệp Dung cũng như thế.
– Tứ vương tử, các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi xem sơn cốc kia. Tựa hồ nhớ rõ, ở trong sơn cốc kia, giống như có chút Linh Dược, vừa rồi đi gấp không có ngắt lấy.
Giang Trần tìm cái cớ, lưu lại bọn người Diệp Dung, đi rất nhanh.
Hắn đi, tự nhiên là đi mang Phệ Kim Thử nhất tộc, chỉ chờ bọn hắn tiến vào Vạn Hào thạch ổ, liền thu chúng vào không gian giới chỉ, dẫn đi ra ngoài.
Đến sơn cốc ước định, Phệ Kim Thử Vương kia đợi chờ đã lâu.
– Chuẩn bị xong chưa?
– Chuẩn bị xong.
Phệ Kim Thử Vương thở dài.
– Nhân loại, lúc này, ta đem vận mệnh toàn bộ tộc đàn, đều ký thác vào trên người của ngươi, cũng không biết là lựa chọn chính xác, hay là lựa chọn ngu xuẩn. Hi vọng, ngươi đừng gạt ta.
– Nếu như ngươi không muốn theo chúng ta đi, ta có thể truyền thụ bí pháp cho ngươi, đương nhiên, ta biết cũng không nhiều, có thể hữu dụng với các ngươi hay không, ta không cách nào cam đoan quá nhiều.
– Không cần nói nữa, ta đã quyết định, thế giới này bị phong bế, căn bản không có tiền đồ, ta nghe nói ngoại giới vô cùng vô tận, đó mới là Thiên Đường.
– Có Thiên Đường, thì có Địa Ngục. Ngươi cũng đừng xem ngoại giới quá mỹ hảo.
Giang Trần cười nói.
– Chỉ cần ngươi không gạt ta, dù đi ra, bị tộc đàn cường đại tiêu diệt, cái kia cũng không trách ngươi. Cái này là lựa chọn của ta, cũng là lựa chọn của tộc ta.
Nói xong, Phệ Kim Thử Vương cũng chui vào Vạn Hào thạch ổ.
Giang Trần dùng tốc độ nhanh nhất, thu Vạn Hào thạch ổ. Thuận tiện ở trong sơn cốc dạo một vòng, góp nhặt một ít Linh Dược, coi như đối phó qua loa, lúc này mới trở về.
– Đi thôi…
Nhìn thấy bọn người Đan Phi, Giang Trần nói một tiếng, đội ngũ lại lần nữa xuất phát.
Trải qua bên cạnh thi cốt bọn người Diệp Đại, Diệp Dung ngừng lại, nhìn hai gã thân vệ nói:
– Trần truồng đến, lại không thể trần truồng đi. Diệp Đại này, từ nhỏ áp bách ta, nhưng hôm nay chết cũng đã chết, dù sao cũng phải có địa phương chôn xương. Tìm một chỗ, chôn bọn họ đi.
Nói là chôn, trên thực tế cũng không có cái gì để chôn. Chỉ có một chút bột phấn xương cốt, phân không rõ là ai.
Hai gã thân vệ góp nhặt một chút, toàn bộ vùi lại với nhau.