Càn Lam Bắc Cung, cái kia là cường đạo nổi danh, ở trong địa bàn của mình coi trời bằng vung. Tăng thêm sự tình cầu hôn lần trước, đối với Giang Trần chỉ sợ là càng thêm thống hận.
Điền Thiệu dẫn đội đi cùng, coi như là lo trước khỏi hoạ.
Trong một chỗ u tĩnh của vương đô Thiên Quế Vương Quốc, có một tiểu viện bình thường, ở nửa năm trước, bị một thần bí nhân thuê lại.
Trong tiểu viện, trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, một thiếu nữ bạch y thắng tuyết, toàn thân tản ra khí chất phiêu nhiên xuất trần, xoáy tay áo lên, lộ ra cánh tay xanh nhạt, tưới nước cho những hoa hoa thảo thảo kia.
Một lão giả thì ở một bên cầm cái kéo, sửa chữa lấy chạc cây.
– Hoàng Nhi, Thiên Quế Vương Quốc này, hơn nửa năm đi qua, ngươi ở có quen không?
Lão giả cười ha hả hỏi, trong ánh mắt nhìn qua thiếu nữ, tràn đầy trìu mến.
– Chỉ cần ly khai những hỗn loạn kia, có thể im lặng như vậy hưởng thụ ánh mặt trời, Hoàng Nhi ở đâu, cũng có thể vui vẻ.
Cô gái kia nhất cử nhất động, như là khinh vân che nguyệt, có một khí chất phiêu hốt như thần, một lời nói một nụ cười tầm đó, lại để cho tiểu viện như tiên cảnh, đầy đình sinh huy.
– Ai! Những năm này, cho ngươi chịu khổ.
Lão giả than nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi có chút trầm trọng, bất quá lập tức xoay chuyển chủ đề.
– Bất quá, chúng ta tới Thiên Quế Vương Quốc, cũng không phải không có thu hoạch. Tiểu tử Giang Trần kia, tới Thiên Quế Vương Quốc không đến một năm, liền đem thế cục Thiên Quế Vương Quốc, quấy long trời lở đất. Tiểu tử này, thật đúng là không đơn giản.
– Thuấn lão cảm thấy không đơn giản, chắc hẳn Giang Trần này, xác thực có chỗ hơn người.
Hoàng Nhi mỉm cười, nàng qua hơn một năm này, nghe Thuấn lão luôn nhắc tới Giang Trần, tuy chưa từng thấy tận mắt, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lưu lại một chút ấn tượng.
Thiếu nữ này tựa như u lan, khí chất thoát tục, con ngươi giống như thu thủy, tìm không thấy nửa phần tạp chất.
– Hoàng Nhi, hiện tại càng ngày lão phu càng cảm thấy, một quẻ kia của Thiên Cơ lão nhân, nói không chừng thật sự ứng nghiệm trên người Giang Trần.
Thuấn lão nhắc tới Giang Trần, cũng hào hứng dạt dào, trên gương mặt già nua, tràn đầy nụ cười hiền lành.
Thuấn lão cùng Hoàng Nhi này, đến từ chỗ thần bí, đi tới thế tục chi địa, cũng là bởi vì có một Thuật Sĩ thần kỳ từng bói một quẻ, tính toán đến bệnh trên người Hoàng Nhi, sẽ tìm được manh mối ở thế tục.
Xem bói chi đạo, phi thường phiêu miểu, chỉ tốt ở bề ngoài, huyễn hoặc khó hiểu.
Nhưng mà Thiên Cơ lão nhân rất ít xem bói, một khi tính quẻ, lại bách phát bách trúng.
Thiên Cơ lão nhân đã nói, bệnh tình của Hoàng Nhi, sẽ ở Đông Phương Vương Quốc tìm được một tia manh mối, cho dù chỉ có một đường hi vọng, Thuấn lão cũng không bỏ qua.
Tu luyện chi đạo, vốn là sự tình huyễn hoặc khó hiểu.
Thuấn lão thà rằng tin là có, cũng không thể tin là không.
Đúng là xuất phát từ nguyên nhân này, hắn mang Hoàng Nhi đi ra Thánh địa, tới Đông Phương Vương Quốc
Bởi vì, trong quẻ của Thiên Cơ lão nhân nói, bọn hắn có thể ở Đông Phương Vương Quốc, tìm được một tia manh mối về bệnh tình của Hoàng Nhi.
Nói thật ra, một quẻ này, mặt ngoài nhìn rất vớ vẩn.
Dù sao, thế giới của Thuấn lão cùng Hoàng Nhi, so với Vương Quốc thế tục cường đại hơn rất nhiều, căn bản không phải một cấp bậc.
Vị trí thế giới của bọn hắn, cũng không thể cởi bỏ bệnh tình của Hoàng Nhi, ngược lại chỉ là Vương Quốc thế tục, có thể tìm được manh mối sao?
Đổi lại người bình thường, là sẽ không tin tưởng.
Nhưng Thuấn lão không phải người bình thường, ở Tu Luyện Giới, càng cường đại, càng hiểu nhiều, thì càng biết rõ Thiên Đạo tối tăm, nhiều khi, sẽ xuất hiện một ít vận mệnh chuyển cơ kỳ kỳ quái quái.
Tuy Vương Quốc thế tục này nhỏ yếu, nhưng không có nghĩa là, Vương Quốc thế tục không thể xuất hiện kỳ nhân.
Thiên Đạo tuần hoàn, lấy chỗ thừa mà bù chỗ thiếu.
Tại Đông Phương Vương Quốc, Thuấn lão ở Dược Sư Điện tùy tùy tiện tiện lộ chút thân thủ, liền hỗn đến thân phận khách khanh trưởng lão.
Thân phận khách khanh này, là để hắn dễ dàng dừng chân tại Đông Phương Vương Quốc.
Mới đầu, Thuấn lão rất thất vọng, bởi vì ở Dược Sư Điện ngây người thời gian dài như vậy, lại không thu hoạch được gì, nửa điểm manh mối cũng tìm không thấy.
Thẳng đến ngày đó, Giang Chính mang theo đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan xuất hiện.
Thượng Cổ đan phương này xuất hiện, làm cho Thuấn lão phát hiện một tia khả nghi. Phải biết rằng, loại Thượng Cổ đan phương này, ở địa phương của Thuấn lão, cũng là tồn tại tương đối trân quý.
Ở Vương Quốc thế tục, tuyệt đối là trăm năm, thậm chí là ngàn năm cũng khó gặp được một lần.
Bởi vì Thượng Cổ đan phương kia, Thuấn lão chú ý tới Giang Trần, đem một tia manh mối này, ký thác vào trên người Giang Trần.
Sau đó Giang Trần biểu hiện, càng đưa tới Thuấn lão chú ý.
Yến hội ở Long Đằng Hầu phủ phản kích cùng vẽ mặt, nghịch tập trên khảo hạch trụ cột, Tiềm Long hội thử bỗng nhiên nổi tiếng, đến trấn áp Long gia phản loạn khiếp sợ thiên hạ…
Một loạt sự tình này, cơ hồ là phát sinh trong một năm ngắn ngủn, xuất hiện trên người một thiếu niên chán nản, tuyệt đối có thể coi là không thể tưởng tượng nổi.
Sự ra khác thường tất có yêu dị.
Thuấn lão kiến thức quảng đại, từ đó chứng kiến, Giang Trần này là dị số.
Nếu như nói ngay từ đầu hắn chỉ là hoài nghi Giang Trần, như vậy tới Thiên Quế Vương Quốc ở gần một năm, chứng kiến Giang Trần quật khởi ở Thiên Quế Vương Quốc, Thuấn lão đã không còn hoài nghi, bọn hắn đau khổ truy tìm một tia manh mối kia, cơ hồ có thể khẳng định ở trên người Giang Trần.
Tứ Quý Thường Thanh Đan, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hai loại vật này, lấy độ cao như Thuấn lão, cũng không thể không bội phục, cái đan phương này, dùng kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe nói qua.
Mà bản thân Giang Trần tiến bộ, càng là không thể tưởng tượng nổi, lúc trước ngay cả điểm mấu chốt của khảo hạch trụ cột, ba mạch chân khí cũng qua không được, ngắn ngủn một hai năm thời gian, vậy mà như thoát thai hoán cốt, trực tiếp tiến nhập Tiên cảnh, hơn nữa ba mũi tên bắn chết ba Võ Giả đồng cấp.
Muốn nói tu vi Tiên cảnh, Thuấn lão cũng không có để ở trong lòng.
Để cho Thuấn lão giật mình chính là tốc độ tiến bộ của Giang Trần, còn có Giang Trần biểu hiện ra tiềm lực cùng phách lực.
Ở trên người người trẻ tuổi này, Thuấn lão thấy được tiềm chất vượt xa thế tục.
Thậm chí, trong thế giới của Thuấn lão, thiên phú thực lực của người trẻ tuổi, là hơn xa Vương Quốc thế tục, nhưng muốn nói ở phương diện khí chất, Giang Trần này lại không kém, thậm chí có nhiều chỗ còn hơn lúc trước.
– Hắc hắc, tiểu tử Giang Trần này, càng ngày càng có ý tứ rồi. Nhìn ý tứ của hắn, đối với tiến vào Bảo Thụ Tông, tựa hồ không có bao nhiêu nhiệt tình a. Ta ngược lại hiếu kỳ, một thiếu niên xuất thân Vương Quốc thế tục nho nhỏ, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Từ đạo lý mà nói, một thiếu niên thế tục, đối với cái gọi là Ẩn Thế Tông Môn, nên tràn ngập hướng tới mới đúng. Thế nhưng mà, ta ở trên người Giang Trần, hoàn toàn không có chứng kiến loại hướng tới này.