– Hương hoa này, tựa hồ có thể sinh ra kích thích, để cho người xuất hiện ảo giác, để cho thân thể cùng ý thức, đều không tự chủ được bị nó khống chế.
Giang Trần không hề dừng lại, sải bước đi về phía trước.
Luân Hồi lộ, chỉ có tiến lên, không có đường lui, vậy thì cố định tiến lên.
Đi như thế ước chừng hai ba canh giờ, cảnh đêm càng sâu.
Trong lúc đó, bên tai Giang Trần truyền đến một tiếng thở nhẹ.
– Trần Nhi.
Thanh âm gì? Bên tai Giang Trần khẽ động, hắn vậy mà nghe được một giọng nói. Thanh âm này rất thấp, nhưng lại nghe thanh thanh sở sở.
– Trần Nhi.
Lúc này, Giang Trần nghe càng thêm rõ ràng.
– Là tiếng của phụ thân?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, lập tức tự nói với mình, đây là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Luân Hồi lộ này, chẳng những xuất hiện ảo giác, còn sẽ xuất hiện nghe nhầm, hết thảy hết thảy, đều là ảo giác.
Giang Trần tự nói với mình.
Thế nhưng mà, hắn càng ám chỉ mình như vậy, thanh âm bên tai, lại càng nghe càng rõ ràng.
– Trần Nhi, cứu ta, cứu ta.
Thanh âm của Giang Phong, lộ ra hết sức thống khổ, phảng phất như chịu đựng lấy mười tám tầng Luyện Ngục dày vò.
– Trần Nhi, ta ở Thượng Bát Vực tra được tin tức mẹ của ngươi, nhưng lại thất thủ bị bắt, bọn hắn dùng hết thủ đoạn tra tấn ta, muốn ta cung khai tin tức của ngươi… Trần Nhi, ngươi là hài nhi của ta, ta dù chết, cũng sẽ không bán rẻ ngươi. Tuyệt sẽ không… A,…
Thanh âm này, tựa như ma chú, không ngừng cuốn vào màng tai Giang Trần.
Tuy Giang Trần không ngừng ám chỉ mình, đây hết thảy đều là ảo giác, thế nhưng mà mặc kệ hắn ám chỉ như thế nào, thanh âm kia luôn âm hồn bất tán, lái đi không được.
Đột nhiên, phía trước Giang Trần, hiện ra một đại thụ che trời.
Trên đại thụ kia treo một người, toàn thân người nọ vết thương chồng chất, hai tay hai chân bị đinh dài đóng ở trên cây.
– Trần Nhi, ngươi đừng tới đây, đi mau, đi mau, bọn hắn dùng ta làm mồi nhử, là muốn hấp dẫn ngươi mắc câu. Thực lực ngươi không có đại thành, không địch lại bọn hắn. Đi mau.
Người xâu trên tàng cây kia, đột nhiên ngẩng đầu, tóc tai bù xù, hướng về phía Giang Trần điên cuồng hét lên.
Khuôn mặt này, thình lình là Giang Phong.
Giờ phút này, trên mặt Giang Phong tràn đầy vết sẹo, khiến cả khuôn mặt hắn nứt ra, dữ tợn không chịu nổi.
Mà toàn thân hắn, càng không có một địa phương tốt, vết thương chồng chất.
Làm cho người đáng sợ nhất là, trên cây kia, bò đầy bọ cánh cứng màu đen, còn có quái vật nhuyễn thể thật dài, vung vẩy lấy vòi hút, không ngừng hấp thu máu huyết, không ngừng gặm lấy miệng vết thương của Giang Phong.
Không bao lâu, bắp chân của Giang Phong, đã bị gặm ra bạch cốt um tùm.
Đột nhiên, hai bên đại thụ, lao ra một đám Võ Giả hắc y, trên tay nắm một con hung thú hung thần ác sát.
Những hung thú này, bất luận một con nào, vậy mà đều có tu vi Nguyên cảnh.
NGAO…OOO…
Hung thú rống to, tản mát ra uy thế ngập trời, phảng phất phiến thiên địa hư không này, cũng bị chúng rống vỡ.
NGAO…OOO…
Tất cả hung thú có thể so với Nguyên cảnh nhân loại, gầm thét lao tới Giang Trần.
Giang Phong khàn cả giọng rống lên:
– Trần Nhi, chạy mau, chạy mau.
Trốn?
Không thể không nói, cái Huyễn cảnh này, hoàn toàn chính xác quá thật. Mặc dù Giang Trần một mực ám chỉ mình, đây hết thảy đều là giả.
Nhưng chính thức nhìn thấy bộ dạng cha mình, đạo tâm của Giang Trần, ở một khắc này, vẫn hơi có chút chấn động.
Đây không phải đạo tâm của hắn bất ổn, mà là huyết mạch liên hệ, khiến hắn cơ hồ không cách nào khắc chế chấn động. Truyện Huyền Huyễn
Đây là thiên tính, là huyết mạch cộng minh không cách nào cắt đứt.
Nhưng mà…
Dù sao Giang Trần cũng tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, chút ảo giác ấy, đổi lại những người khác, có lẽ đạo tâm sẽ dần dần bị ảo giác chiến thắng.
Thế nhưng mà, từ đầu tới đuôi, Giang Trần đã không tin tưởng ảo giác trước mắt này.
Phụ thân muốn đi Thượng Bát Vực, cái này không sai.
Thế nhưng mà, loại ảo giác cấp bậc này, còn không thể đánh bại Giang Trần.
Nhìn hung thú đập vào mặt, Giang Trần không lui, ngược lại hai chân đạp một cái, bay thẳng đến đại thụ.
– Đều là ảo giác, phá cho ta.
Khô Vinh Thần Quyền hóa thành huyền ảo, quyền mang trùng trùng điệp điệp, đập vào đại thụ kia.
Oanh…
Khô Vinh Thần Quyền, một khô một vinh tầm đó, đều có huyền ảo, cũng coi như một lần Luân Hồi.
Một quyền này đi qua, tất cả ảo ảnh, tựa như thủy tinh trong suốt bị đánh nát, lập tức biến mất sạch sẽ.
– Luân Hồi lộ, quả nhiên có thể bắt lấy chỗ yếu trong nội tâm mỗi người. Nại Hà Kiều, khảo nghiệm sức phán đoán; Phần Thần Hỏa Hải, khảo nghiệm dũng khí; Đan Phi xuất hiện, thì là khảo nghiệm định lực; mà lần này, thì khảo nghiệm thân tình và lý trí.
Mỗi một tầng khảo nghiệm, đều có thể bắt lấy địa phương yếu nhất trong nội tâm mỗi người.
Cái khảo nghiệm này, đích thật là lợi hại.
Bất quá, Bàn Thạch Chi Tâm của Giang Trần, lại cực kỳ cường đại, không có bị ảo giác cấp bậc này đánh bại.
Tuy không biết phía trước còn có bao nhiêu cửa khẩu, nhưng mà Giang Trần lại không hề do dự, tiếp tục đi tới.
Đêm tối đi qua, sáng sớm đã đến.
Theo sáng sớm đến, đêm tối mang cho người áp lực, cũng chầm chậm yếu bớt.
Chỉ là, đoạn đường này khảo nghiệm Tâm lực, đối với võ giả mà nói, tuyệt đối là tiêu hao cực lớn.
Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, loại tiêu hao này, còn coi là khá tốt. Những võ giả khác, nếu không có thủ đoạn tu luyện Tâm lực đặc thù, lúc này, nếu như không ngồi xuống minh tưởng điều chỉnh, như vậy tâm trí sẽ càng ngày càng yếu.
Chỉ cần Tâm lực bị hao tổn, càng về sau, khảo nghiệm mang đến áp lực sẽ càng lớn.
Một khi Tâm lực tiêu hao quá độ, đối mặt ảo giác, sức chống cự chưa đủ, sẽ có thể bị ảo giác thôn phệ, trở thành người thất bại dưới ảo giác.
Đương nhiên, Tâm lực của Giang Trần cường đại, tuy đoạn đường này đi tới, gặp không ít khảo nghiệm, nhưng đối với Giang Trần mà nói, loại khảo nghiệm cấp bậc này, ngược lại không đủ để làm cho Tâm lực của hắn bị ảnh hưởng quá lớn.
Tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm tới tầng thứ bảy hôm nay, tâm như bàn thạch, mặc dù bị chút trùng kích, cũng không đủ ảnh hưởng căn bản.
Tiếp tục đi tới.
Giang Trần chuyên tâm, không bị bất luận cái gì quấy nhiễu, một lòng đi về phía trước.
Đi ước chừng gần nửa canh giờ, xa xa, phía trước xuất hiện một cung điện sâm nghiêm nguy nga.
Đến gần xem xét, trên cung điện kia viết “Vạn Bảo Các”.
Xem xét bốn phía, hai bên không có đi đường, chỉ có thông qua Vạn Bảo Các, mới có thể tiếp tục tiến lên.
Giang Trần âm thầm khuyên bảo mình, Vạn Bảo Các này, nhất định là một Huyễn cảnh.
Quyết định cái chủ ý này, Giang Trần trực tiếp đi vào Vạn Bảo Các. Bước chân vừa vào cửa cung điện, bên tai liền truyền đến một giọng nói.
– Hoan nghênh tiến vào Vạn Bảo Các. Vạn Bảo Các là một kỳ ngộ chi địa trên Luân Hồi lộ. Ở chỗ này, ngươi có thể chọn lựa bất luận công pháp bí tịch, vũ kỹ bí tịch, thần binh lợi khí, thần đan thần dược, hoặc là kỳ trân dị thú… gì ngươi muốn. Nhớ kỹ, tất cả bảo vật, ngươi chỉ có thể chọn lựa một kiện.
…