Khóe miệng Giang Trần tràn ra vui vẻ điên cuồng, Kim chi lực gấp bội, lại một lần nữa dũng mãnh vào trong huyết nhục của hắn.
– Tê…
Giang Trần hít một hơi lãnh khí.
Kim Tinh chi lực gấp hai thoáng cái lao vào, toàn thân Giang Trần nhịn không được run rẩy, cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền khắp toàn thân.
Đều nói mười tám tầng Luyện Ngục, loại thống khổ này, tuyệt đối không thua Luyện Ngục rồi.
Giang Trần lắc lắc đầu, mồ hôi vẩy ra, cố gắng để cho đầu mình bảo trì thanh tỉnh. Vô cùng đau đớn, có thể tê liệt thần kinh người, để cho người phản ứng trì độn.
Một lần lại một lần, Giang Trần tái diễn, không ngừng lặp lại.
Đêm thứ nhất đi vào Địa Linh khu, rốt cục ở trong cảnh tu luyện tự mình hại mình vượt qua. Khi sáng sớm đến, Giang Trần mở mắt ra, cảm thụ tu luyện Thần Ma Cửu Biến mang đến biến hóa.
– Một phần cày cấy, một phần thu hoạch. Nếu như không trải qua những thống khổ này, thì làm sao đúc thành Bất Diệt Kim Thân? Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, mọi người chỉ thấy nó trùng sinh mỹ hảo, ai lại biết, thời điểm Phượng Hoàng dục hỏa, bị thống khổ dày vò bực nào?
Giang Trần đứng dậy, dạo bước ra ngoài tiểu viện, nhẹ nhàng hô hấp lấy không khí sáng sớm, cảm thụ được Linh lực nồng đậm của Địa Linh khu chấn động.
– Địa Linh khu đã như thế, Thiên Linh khu, chỉ sợ càng cao hơn. Đáng tiếc, Tiểu Phi không ở đây, ở trong ba tháng này, không có một bằng hữu tri kỷ nào, quá cô đơn tịch liêu a.
Giang Trần than nhẹ, lại không có sa vào trong bi thương khi Tiểu Phi ly khai.
Nhìn xem thời cơ, cũng không xê xích gì nhiều.
Lần này, Giang Trần triệt để thành độc hành hiệp, đi tới khu vực bách chiến lôi đài.
Bách chiến lôi đài này, vốn là lôi đài thông thường. Chỉ có điều, thời điểm thiết kế lôi đài, phía dưới bày rất nhiều trận pháp.
Chỉ cần điều chỉnh trận pháp thoáng một phát, lôi đài này sẽ sinh ra biến hóa.
Giang Trần nhìn dưới lôi đài, từng đạo trận pháp tản ra các loại hào quang kỳ diệu, hiển nhiên trận pháp đã bắt đầu khởi động.
Giang Trần đối với trận pháp cũng không xa lạ gì, nhưng mà loại trận pháp gia trì lôi đài, lại rất ít nghiên cứu, kiếp trước Giang Trần cũng rất ít nghe nói.
Bởi như vậy, nhìn trận pháp lôi đài kia, không khỏi có chút nhập thần.
– Thủy Nguyệt Đại Sư đến!
Đám võ giả vốn có chút tản mạn, thoáng cái nghiêm nghị lên. Xem ra, ba tháng khảo hạch trước, Thủy Nguyệt Đại Sư này lập uy không ít, nhìn bộ dạng những võ giả kia chấn kinh quá độ, Giang Trần nhịn không được nghĩ, những thứ này, đến cùng bị nữ nhân kia tra tấn thảm cỡ nào a?
Nghe được danh tự Thủy Nguyệt, liền thất thố như vậy?
Ánh mắt của Thủy Nguyệt Đại Sư uy nghiêm, ở trên mặt 500 người khẽ quét qua. Lúc ánh mắt trải qua Giang Trần, tựa hồ tận lực dừng lại một hồi, mang theo ý tứ nghiêm khắc, ánh mắt Thủy Nguyệt Đại Sư sắc bén, tựa hồ muốn thông qua đồng tử của Giang Trần, đến hiểu rõ thế giới nội tâm của hắn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, muốn thông qua ánh mắt đến đọc tâm sự của ta? Đây là nằm mơ!
Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, tâm lý phòng tuyến mạnh, ban đầu ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, ngay cả tà ác kim nhãn cũng không thể luyện hóa hắn thành Kim Thạch, huống chi là Thủy Nguyệt Đại Sư?
Cũng không phải Giang Trần xem thường Thủy Nguyệt Đại Sư. Luận tu vi, nữ nhân này hiển nhiên tiếp cận Tiên cảnh đỉnh phong, chỉ sợ so với Diệp lão gia tử cũng kém không xa.
Dùng Giang Trần lúc này, là hoàn toàn không cách nào đối kháng.
Nhưng mà, muốn nói Tâm lực, Giang Trần không tin lão bà này mạnh hơn mình bao nhiêu.
Khẽ nâng mí mắt, ánh mắt thản nhiên nhìn Thủy Nguyệt Đại Sư. Trong ánh mắt, cũng mang theo vài phần xem kỹ.
Thủy Nguyệt Đại Sư bị ánh mắt của Giang Trần nhìn, trong nội tâm dị thường tức giận. Bởi vì, nàng từ trong ánh mắt của đối phương, vậy mà cảm nhận được một tia ngả ngớn, thật giống dê xồm nhìn phụ nữ đàng hoàng.
– Hương dã súc sinh này, quả nhiên vô lễ. Ánh mắt làm càn như thế, dám dò xét bổn tọa!
Thủy Nguyệt Đại Sư giận tím mặt, chỉ bị liếc nhìn như vậy, lại có một loại cảm giác toàn thân bị người xem hết.
Xưa nay, ánh mắt của nàng đến đâu, đệ tử tông môn nào có can đảm thản nhiên đối mặt? Cơ hồ mỗi một cái đều tránh né, không dám tiếp xúc ánh mắt của nàng.
Thủy Nguyệt Đại Sư phi thường hưởng thụ loại cảm giác bị người kiêng kị, sợ hãi này.
Chính bởi vì như vậy, sau khi ánh mắt của nàng bị người đối mặt, nàng mới có thể sinh ra cảm giác bị người nhìn sạch. Trên thực tế, Giang Trần căn bản không có ý tứ kia.
Đương nhiên, nàng tức giận quy tức giận, lại không thể bởi vì một ánh mắt, liền công khai trị tội người ta.
Sau khi dò xét một vòng, Thủy Nguyệt Đại Sư chỉ tay:
– Nhìn thấy không, tất cả lôi đài, cũng đã khởi động trận pháp. Hiện tại, những lôi đài này, đã không phải là lôi đài thông thường. Các ngươi khiêu chiến một trăm lần, sẽ phân biệt ở trên năm loại lôi đài, tất cả chiến hai mươi lần.
Năm loại lôi đài, tất cả chiến hai mươi lần, vừa vặn một trăm lần.
– Tốt rồi, hiện tại bổn tọa tuyên bố, kỳ bách chiến khảo hạch thứ hai, chính thức bắt đầu.
Theo Thủy Nguyệt Đại Sư tuyên bố, kỳ bách chiến khảo hạch thứ hai, cũng kéo ra màn che.
Bên người Giang Trần không có Tiểu Phi, thật đúng là có chút không thích ứng. Cũng may, Địa Linh khu này cũng có chỗ tốt, người toàn tâm toàn ý tìm hắn phiền toái, thực sự rất ít.
Bất quá, ít quy ít, lại không phải là không có.
Mặc dù Giang Trần không có tận lực đi quan sát, nhưng có thể cảm nhận được vài ánh mắt đến từ chỗ tối, ở trên người hắn ngắm tới ngắm lui.
Loại nhìn xem này, Giang Trần sớm thành thói quen, cũng không để ý quá nhiều.
– Không biết ngày đầu tiên ở Địa Linh khu này, ta sẽ xuất hiện lúc nào?
Địa Linh khu khảo hạch, tổng cộng có 500 Võ Giả, coi như là tùy cơ rút thăm, thay phiên có lẽ cũng sẽ nhanh hơn một ít.
Dù sao, người rút trúng, một khi khiêu chiến thất bại, cùng ngày liền không được rút thăm trì nữa.
Cho nên, rút ra một cái, sẽ thiếu một cái.
Đương nhiên, người khiêu chiến thắng lợi, như trước có thể tiếp tục khiêu chiến. Cái quy tắc này, giống Huyền Linh khu như đúc.
Ngày đầu tiên, Giang Trần quả nhiên nghênh đón một dấu hiệu tốt.
Mới thi đấu không bao lâu, Giang Trần đã bị rút ra.
Sau khi rút ra, đối thủ của hắn cũng rất nhanh bị rút ra. Là một Ất đẳng Võ Giả của Địa Linh Khu.
Ất đẳng Địa Linh khu, ở trong bốn đại tông môn, cũng coi là thiên tài trung thượng rồi.
Mà lôi đài bọn hắn giao chiến, cũng bị rút ra, là Hàn Băng Lôi Đài.
Hàn Băng Lôi Đài, đối với Giang Trần mà nói, là một hoàn cảnh không tệ. Giang Trần đạp vào lôi đài chỉ định, cảm thụ lấy Hàn Băng chi khí ở bốn phía, trận pháp dưới lôi đài gợn sóng, thúc dục lấy đạo đạo hàn lực, khiến bốn phía lôi đài nổi lên tầng tầng sương lạnh.
– Ân, Hàn Băng chi lực này, còn không tính quá mạnh. Lân giáp của Chu Lân Hỏa Tích phòng ngự, đủ ngăn cản.
Giang Trần thoáng cảm thụ, trong nội tâm an định lại. Băng hàn chi lực cấp bậc này, chỉ cần lân giáp của Chu Lân Hỏa Tích phòng ngự, đã có thể ngăn cản.