Trận chiến này, ai thắng, người đó sẽ bước vào đỉnh phong của liên minh 16 nước. Thiên tài chi lộ, sẽ không còn gì có thể ngăn cản.
Trên lôi đài khổng lồ.
Khâu cuối cùng nhất của tuyển bạt, cũng là cuộc chiến áp trục cuối cùng, rốt cục sắp khai hỏa rồi.
Trước đó ai cũng không thể tưởng được, người đứng trên đỉnh phong của một đời trẻ tuổi 16 quốc, dĩ nhiên là hai Võ Giả đến từ thế tục, hơn nữa đều đến từ Đông Phương Vương Quốc.
Cái này thoạt nhìn rất châm chọc, tất cả đệ tử dòng chính của bốn đại tông môn, vậy mà đều bị hai Võ Giả xuất thân thế tục dẫm dưới chân.
Long Cư Tuyết áo trắng bồng bềnh, lạnh lùng như băng, như Cửu Thiên Hạo Nguyệt.
– Giang Trần, ta thừa nhận, ngươi là một con gián đánh không chết, Sinh Mệnh lực rất cường. Từ thế tục từng bước một bò đến nơi đây, ngươi nhất định rất đắc ý, cảm giác mình rốt cục có cơ hội khiêu chiến ta, đúng không?
Ngữ khí của Long Cư Tuyết đạm mạc, lông mày giương nhẹ, nói gần nói xa lộ ra cảm giác về sự ưu việt cường đại, ý khinh thị Giang Trần, là không che dấu.
– Hôm nay, ta lấy thực lực nói cho ngươi biết, ngươi tân tân khổ khổ bò lên, đạt được, chẳng qua là một cơ hội bị ta hành hạ đến chết mà thôi. Ngươi, cuối cùng chỉ là một con sâu cái kiến, mà ta, là Loan Phượng bay lượn Cửu Thiên. Giữa chúng ta, chênh lệch cuối cùng là một cái trên trời, một cái dưới đất. Trận chiến này, ta sẽ đánh ngươi vào bụi bậm, để ngươi trọn đời không thoát thân được.
Long Cư Tuyết hận Giang Trần, đã vượt qua thù giết cha và anh. Nàng hận, không phải Giang Trần giết cha và anh nàng, mà là thái độ của Giang Trần, từ Đông Phương Vương Quốc Vương bắt đầu, vẫn luôn chẳng thèm ngó tới nàng.
Từ nhỏ, mặc kệ Long Cư Tuyết đi đến đâu, đều là đãi ngộ chúng tinh củng nguyệt, đều bị người bưng lấy, bị người giơ lên vô cùng cao, hưởng thụ lấy đãi ngộ cao cao tại thượng.
Duy chỉ ở trên người Giang Trần, loại cảm giác cao cao tại thượng kia, một mực không được thỏa mãn.
Đến tông môn, thi đấu tuyển bạt, Giang Trần càng là một lần một lần khiêu chiến thần kinh của nàng, như một con gián không ngừng nhảy đáp trước mặt nàng, cái này đối với Long Cư Tuyết mà nói, quả thực là không thể tha thứ.
Giang Trần nở nụ cười, nụ cười này, lại như mặt trời chiếu khắp nơi, lập tức hòa tan xu thế băng sương của Long Cư Tuyết,
– Long Cư Tuyết, ta phải nói rõ. Ban đầu ở Vương Quốc thế tục, ngươi là bại tướng dưới tay ta, giờ này ngày này, ngươi như trước chạy không khỏi số mệnh kia. Ngươi là Tiên Thiên thân thể thì như thế nào? Tụ tập số mệnh của Tử Dương Tông thì như thế nào? Ngươi nói không sai, ta và ngươi tầm đó, đích thật là một cái trên trời, một cái dưới đất. Mà ngươi, là con cóc dưới đất kia, vĩnh viễn không biết trời cao bao nhiêu. Chớ ở trước mặt ta nói trời, trên thế giới này, không có người hiểu trời hơn ta.
Giang Trần hào tình vạn trượng, khí thế như cầu vồng.
Ở trước mặt Giang Trần hắn nói trời?
Có ai có thể hiểu trời hơn Thiên Đế chi tử? Long Cư Tuyết, bốn đại tông môn? Cái kia cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến ở tiểu vị diện mà thôi
– Nhiều lời vô ích. Long Cư Tuyết, trận chiến này, ta tiễn ngươi đi gặp Long Chiếu Phong cùng Long Ngâm Dã.
Giang Trần nắm vô danh đao trong tay, khí thế vô tận, dương tay là một đao.
Một đao kia, giống như phá Lôi Cương Dương lúc trước, như Thiên Ngoại phi tiên, vô tích có thể tìm ra.
Long Cư Tuyết cười lạnh một tiếng:
– Lập lại chiêu cũ sao?
Hai tay niết chỉ như lan hoa, thủ quyết một dẫn, khẽ quát một tiếng:
– Thanh Loan hàn khí, Thủy Tinh chi tường.
Ông…
Trước mặt Long Cư Tuyết, một tường băng như có như không, như ẩn như hiện, nhưng lại phủ kín toàn bộ đao thế của Giang Trần.
Khí đông thành băng, ngưng kết thành tường.
Thủ đoạn này, ngược lại thật có thể phá hết thảy công kích.
Hàn khí như sương, từ tường thể kia, hàn khí lan tràn mà đến, bốn phía lôi đài, lập tức tráo ra tầng tầng sương lạnh, như tuyết rơi nhiều phong núi, biến thành một thế giới trắng xoá.
– Giang Trần, giác ngộ a.
Long Cư Tuyết ngâm khẻ một tiếng, cánh tay bãi xuống, trong tay nhiều ra một thanh đoản kiếm giống như Thu Thủy. Đoản kiếm này vừa ra, hoa quang giống như ánh trăng chói mắt.
Linh lực cường đại kia chấn động, biểu hiện ra đồng dạng là một thanh Linh khí chín luyện.
Dáng người của Long Cư Tuyết uyển chuyển, như một con Thanh Loan nhảy múa trong tuyết rơi tán loạn, khí thế bay lượn Cửu Thiên, hóa thành một đoàn Thanh Loan hư ảnh, đoản kiếm trong tay hóa thành hàn quang, kích bắn tới.
Cả tòa lôi đài, hoàn toàn lâm vào trong ý cảnh đóng băng ngàn dặm của Long Cư Tuyết.
– Giang Trần, hóa thành băng điêu cho ta.
Hàn quang như thác, đập vào mặt áp xuống. Thân hình Giang Trần đột nhiên ngưng tụ, bị hàn quang kia bao lại, lập tức ngưng kết ra vô số sương trắng.
Cơ hồ trong một cái hô hấp, sương trắng bao khỏa toàn bộ thân ảnh, không bao lâu, tựa như một tòa băng điêu, không chút sứt mẻ.
Long Cư Tuyết nhẹ mỉm cười, đoản kiếm trong tay xoát xoát xoát khắc lên băng điêu, phảng phất muốn khắc Giang Trần thành vở hài kịch.
Một màn này, làm cho dưới đài kinh hô.
Cái này cũng quá nhanh đi?
Giang Trần kia, lại bị công kích của Long Cư Tuyết bao phủ, hóa thành băng điêu?
Thực lực của Long Cư Tuyết này, thật là đáng sợ a?
Giang Trần yêu nghiệt như vậy, vốn mọi người còn có chút chờ mong, thế nhưng mà lần này, tất cả chờ mong, toàn bộ bị đánh nát.
Ngay cả yêu nghiệt như Giang Trần, cũng không thể khiêu chiến Long Cư Tuyết, cái kia còn có ai?
Long Cư Tuyết hăng hái, đoản kiếm như bay, như đao gọt rìu đục, vô số vụn băng không ngừng vẩy ra.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Long Cư Tuyết ngưng tụ, thân thể mềm mại nhoáng một cái.
Bởi vì, nàng phát hiện, tầng vụn băng không ngừng bị gọt, nhưng bên trong dĩ nhiên không có gì.
Thân thể Giang Trần, vậy mà không có trong băng điêu.
Giang Trần kia, lại hư không tiêu thất.
Trong lúc đó, Long Cư Tuyết có một loại cảm giác toàn thân phát lạnh, sởn hết cả gai ốc.
– Long Cư Tuyết, nếu ta cứ một đao chặt bỏ đầu ngươi, như vậy chắc hẳn ngươi sẽ không phục. Còn có tuyệt chiêu gì, đều sử dụng ra a.
Thanh âm đạm mạc của Giang Trần, đột nhiên vang lên ở bên cạnh Long Cư Tuyết.
Thanh âm này vô tích có thể tìm ra, phảng phất là từ bốn phương tám hướng của lôi đài truyền đến, hoàn toàn không thể phân biệt phương vị.
Trong nội tâm Long Cư Tuyết trầm xuống, hai mắt diễm lệ lóe lên hàn quang, thu kiếm bảo vệ chỗ hiểm, vẻ mặt cảnh giác tìm tòi bốn phía.
– Giang Trần, giấu đầu thụt đuôi, tính toán nam nhân gì?. Truyện Kiếm Hiệp
Ngữ khí của Long Cư Tuyết lộ ra ý ngoan độc, nhưng trong đầu lại ẩn ẩn có chút khẩn trương không hiểu.
Bởi vì nàng phát hiện, Giang Trần không giống đối thủ khác. Cho nàng một loại cảm giác nhìn không thấu, nhất là vừa rồi, nàng thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Giang Trần có lý do gì từ trong băng thác của mình chạy thoát? Bị Thanh Loan hàn khí đông cứng, vậy mà có thể chạy trốn?
Hưu…
Một đạo thân ảnh, từ sau lưng Long Cư Tuyết xông tới.
Thình lình đúng là Giang Trần.