Thấy trên mặt xinh đẹp của Lăng Bích Nhi tràn ngập đạm mạc, hiển nhiên đối với Thẩm Thanh Hồng hắn không có hứng thú, cái này để cho tâm tình tự tôn kiêu ngạo của Thẩm Thanh Hồng, như bị một chậu nước lạnh tưới xuống.
Bất quá, Thẩm Thanh Hồng rốt cuộc là người có chút lòng dạ, biết rõ đạo lý dục tốc bất đạt. Trong nội tâm an ủi mình, Lăng Bích Nhi này bởi vì bệnh tình của cha, đối với chuyện gì cũng không có hứng thú. Đợi một thời gian, Thẩm Thanh Hồng ta tổng sẽ nghĩ biện pháp, đem tỷ muội các nàng tới tay.
Nghĩ như vậy, liền tiêu sái cười cười:
– Nếu như thế, ngu huynh liền không miễn cưỡng sư muội rồi, ta đi gặp mấy cái lão hữu.
Thẩm Thanh Hồng hiển nhiên là cố ý khoe khoang nhân mạch của mình, đi chưa được mấy bước, liền không ngừng hướng người xung quanh ra động tác mời chào.
Thủ tịch đệ tử trên danh nghĩa của Đan Càn Cung, người khác tự nhiên phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Bởi vậy, ngược lại lộ ra nhân mạch của Thẩm Thanh Hồng rất rộng, nhân khí rất đủ.
Thẩm Thanh Hồng có chút tự đắc, hữu ý vô ý liếc nhìn Lăng Bích Nhi. Chỉ là, hắn diễn xuất như vậy, ở Lăng Bích Nhi xem ra, lại thành lấy lòng mọi người.
Huống chi, tâm tư của Lăng Bích Nhi, căn bản không đặt ở trên người Thẩm Thanh Hồng.
Thẩm Thanh Hồng coi như là mị nhãn đổ cho mù lòa xem.
– Lăng sư muội, đã lâu không gặp.
Trong lúc đó, bên trái đi ra một thân ảnh thanh sắc, một võ giả tuổi còn trẻ, bận y phục của đệ tử Tiêu Dao Tông, cười tủm tỉm đi tới chỗ Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi nhìn thấy người này, trong mắt vốn là đạm mạc, chợt lóe lên một tia chán ghét.
– Lăng sư muội, mới hai năm không thấy, liền không nhớ ngu huynh sao? Ngươi cũng biết, hai năm qua, ngu huynh tương tư ngươi, không biết khổ bao nhiêu a?
Người trẻ tuổi kia, vẻ mặt ngả ngớn, mang theo vài phần âm trầm, tổng cho người một loại cảm giác u ám.
Tựa hồ toàn bộ Tiêu Dao Tông, đều là phong cách như vậy.
Lăng Bích Nhi đạm mạc nói:
– Trí nhớ của ta không tốt lắm, ngươi là ai?
Người nọ khoan thai cười cười, khoa trương vỗ trán một cái:
– Ai, xem ra Lăng sư muội vẫn còn ghi hận ta. Sự tình lệnh tôn, hai năm qua, ta cũng một mực nghĩ biện pháp. Nếu như sư muội chịu đáp ứng hôn sự của ta, Vệ Khánh ta đảm bảo, nhất định sẽ thay lệnh tôn giải trừ Mê Thần Chướng.
Lúc trước Lăng Bích Nhi ở Đan Càn Cung tìm không thấy người giải Mê Thần Chướng, từng độc thân đi Tiêu Dao Tông, bái phỏng qua rất nhiều cao thủ dụng độc của Tiêu Dao Tông, Vệ Khánh này là người trẻ tuổi giỏi về dụng độc nhất của Tiêu Dao Tông, lại là cháu trai của tông chủ Vệ Vô Ảnh, ở Tiêu Dao Tông có thể nói là hồng nhân.
Hắn vừa thấy Lăng Bích Nhi, liền như thấy Thiên Nhân. So sánh với những nữ đồng môn âm độc cay nghiệt kia của Tiêu Dao Tông, khí chất của Lăng Bích Nhi này, quả thực để cho hắn si mê, tỏa ra tình ái mộ.
Chỉ là, thấy hắn ngả ngớn như vậy, Lăng Bích Nhi liền đề phòng ba phần. Tiểu tử này cũng đồng dạng như những Lão bất tử của Tiêu Dao Tông kia, chỉ muốn chiếm hữu Lăng Bích Nhi, nhưng căn bản không có tâm tư đi cân nhắc Mê Thần Chướng.
Lăng Bích Nhi nhớ lại chuyện xưa, đối với người Tiêu Dao Tông, tự nhiên không có bất kỳ hảo cảm.
Lập tức lạnh lùng nói:
– Không cần, Đan Càn Cung ta dùng đan đạo lập tông, sớm muộn gì sẽ có biện pháp giải độc.
Vệ Khánh cười ha ha nói:
– Nếu như Đan Càn Cung có biện pháp, sư muội ngươi sẽ không đến Tiêu Dao Tông ta. Hai năm không thấy, sư muội làm gì vẫn cự Vệ mỗ ở ngoài ngàn dặm như vậy? Ngươi không cho ngu huynh một cơ hội, sao biết ngu huynh không thể giải Mê Thần Chướng?
Thằng này thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, lại có một loại thiên phú quấn quít chặt lấy.
Thằng này, lúc trước nhõng nhẽo muốn theo đuổi Lăng Bích Nhi, lại không được chút sắc mặt tốt, hai năm qua, đối với muốn chiếm lấy Lăng Bích Nhi càng thêm nồng đậm, cơ hồ trở thành Tâm Ma của hắn.
Nhân tính có đôi khi là như thế, càng không chiếm được, lại càng khát vọng đạt được.
Vệ Khánh này, với tư cách thiên tài trẻ tuổi của Tiêu Dao Tông, lại có gia thế hiển hách, cảm giác ưu việc cũng phi thường cao.
Hắn cảm thấy mình, xứng với Lăng Bích Nhi là dư xài. Tuy Lăng Bích Nhi cũng là thiên tài của Đan Càn Cung, nhưng cuối cùng không có căn cơ gì, không có chỗ dựa lớn nào.
Mà Vệ Khánh hắn không giống, thiên phú xuất chúng, thân thế hiển hách, tương lai càng là hậu tuyển thừa kế Tiêu Dao Tông.
Ở hắn xem ra, mình truy cầu Lăng Bích Nhi, hẳn là không có độ khó.
Bất quá, hắn không giống Thẩm Thanh Hồng. Tuy Thẩm Thanh Hồng cũng ưa thích Lăng Bích Nhi, nhưng còn có chút cốt khí, giảng phong độ.
Vệ Khánh xuất thân Tiêu Dao Tông, Tiêu Dao Tông từ trước đến nay là không thèm để ý phong độ gì cả. Bọn họ là chủ nghĩa thực dụng, chỉ nói kết quả, không thèm để ý thủ đoạn.
Cho nên, trên người Vệ Khánh, có một loại sức mạnh quấn quít chặt lấy, không đạt mục đích là không bỏ qua.
Thẩm Thanh Hồng không có đi xa, đột nhiên nghe được có người quấy rối Lăng Bích Nhi, cái này ở Thẩm Thanh Hồng xem ra, là động đến nữ nhân của hắn.
Sắc mặt phát lạnh đi trở về, ngăn ở trước mặt Vệ Khánh:
– Vệ Khánh, ngươi có ý tứ gì?
Vệ Khánh nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng, lơ đễnh, ngược lại ngữ khí khoa trương nói:
– Ơ? Đây không phải đệ nhất thiên tài của Đan Càn Cung sao?
Thẩm Thanh Hồng lạnh lùng nói:
– Lăng sư muội không chào đón ngươi, cách xa nàng một chút.
Da mặt của Vệ Khánh rất dầy, không cho là nhục, cười cười:
– Như thế nào? Ngươi ghen? Ha ha, ta nhìn ngươi vẫn là bỏ cái ý nghĩ đó đi. Có câu làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Ngươi theo đuổi nhiều năm như vậy, cũng không thể đắc thủ. Có thể thấy được Lăng Sư muội đối với ngươi nửa điểm hứng thú cũng không có. Thẩm huynh, không bằng nhường cơ hội cho Vệ mỗ, chúng ta mọi thứ dễ thương lượng.
Thẩm Thanh Hồng giận tím mặt:
– Lăn.
Sắc mặt Vệ Khánh trầm xuống:
– Thẩm Thanh Hồng, cho ngươi mặt còn không biết xấu hổ sao?
– Ngươi lăn hay không?
Thẩm Thanh Hồng mười phần bá khí, luận tu vi, Vệ Khánh này cũng không quá đáng là Nguyên cảnh bát trọng đỉnh phong, ở Thẩm Thanh Hồng xem ra, căn bản là không chịu nổi một kích.
Ánh mắt của Vệ Khánh đột nhiên hiện ra một tia hung quang, khẽ gật đầu một cái:
– Tốt, tốt, Thẩm Thanh Hồng, trong Huyễn Ba Sơn, ngươi tốt nhất đừng gặp được ta. Coi chừng ta giết chết ngươi.
Nếu như đổi lại người khác, dùng Nguyên cảnh bát trọng nói loại lời này với Thẩm Thanh Hồng là nửa bước Thánh Cảnh, tất nhiên sẽ trở thành trò cười.
Nhưng mà người Tiêu Dao Tông âm hiểm lại xảo trá, am hiểu dụng độc. Nhất là ở trong Huyễn Ba Sơn, một khi dụng độc, tuyệt đối là để cho người khó lòng phòng bị.
Nội tâm Thẩm Thanh Hồng xẹt qua một tia kiêng kị, bất quá lời nói nói đến nước này, hắn muốn chịu thua cũng khó khăn.
Chỉ phải kiên trì hừ lạnh một tiếng:
– Chờ xem.
Trong lòng của hắn đã hạ quyết tâm, tiến vào Huyễn Ba Sơn, chỉ cần nhìn thấy Vệ Khánh, tiên hạ thủ vi cường, dùng vũ lực trấn áp Vệ Khánh rồi nói sau.
Đang lúc hai người giao phong, đột nhiên phát hiện, Lăng Bích Nhi đã mang theo Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ đi chỗ khác.