Lúc trước Giang Trần lấy giải dược Mê thần chướng chưởng khống đại cục trong tay, cùng sử dụng các loại thủ đoạn, phân hoá năm Đại Tông môn khác, để cho năm Đại Tông môn khác không thể liên hợp nhằm vào Đan Can Cung, từng tông môn dùng sách lược bất đồng, thủ đoạn cao minh, làm cho Vân Niết trưởng lão quả thực xem đủ rồi.
Thiên tài như vậy, đừng nói Vân Niết trưởng lão bình sinh không thấy, coi như toàn bộ lịch sử của Đan Can Cung, cũng là có một không hai.
Đan Trì cung chủ xem như thiếu niên đắc chí, một mực được vinh dự thiên tài cường giả.
Thế nhưng ở dưới quang huy của Giang Trần, tựa hồ Đan Trì cung chủ cũng không thể đánh đồng.
Giang Trần giao những linh dược này cho Vân Niết trưởng lão, lại đem Toa Hoa Băng Thảo cùng Đan Tâm Quả mình đạt được ra, giao cho Lăng Bích Nhi:
– Sư tỷ, hai loại linh dược này, còn có Bích U Ô Tử cùng Thiên La Ngọc Tham ngươi lấy được, bốn loại linh dược giải độc đã tụ tập đủ. Ngươi thu trước đi.
Mộc Cao Kỳ ở một bên thấy Giang Trần như vậy, hiếu kỳ hỏi:
– Trần ca, chẳng lẽ ngươi còn có việc?
Giang Trần gật đầu:
– Ta còn có một số việc, các ngươi rời đi trước đi.
Vân Niết trưởng lão nghe vậy, không khỏi đi tới:
– Giang Trần, tuy mọi người đều có thiên địa thệ ước ước thúc, không thể tìm ngươi phiền toái. Thế nhưng mà, có ít người khẳng định vẫn sẽ nhìn chằm chằm ngươi…
Giang Trần đối với cái này ngược lại biết rõ ràng. Bất quá thời gian còn thừa lại không sai biệt lắm chỉ hai ngày, hắn đối với tế đàn thần thánh kia còn có chút tò mò.
Nếu như không nhìn được ngọn nguồn, Giang Trần tâm không cam, tình không muốn.
Hắn cảm giác, so với bí mật mà tế đàn thần thánh kia ẩn chứa, Địa cấp linh dược, Thiên cấp linh dược gì đó, đều không phải là trân quý nhất.
Nếu như tới, không có khả năng không hề có thu hoạch rời đi.
Bằng không, tiếp theo đi vào, phải đợi ba ngàn năm. Ba ngàn năm, mình còn có thể lưu ở Vạn Tượng Cương Vực sao? Giang Trần không cần nghĩ, liền biết không có loại khả năng này.
Vân Niết trưởng lão vốn còn muốn tiếp tục khuyên bảo, bất quá nghĩ lại, cuối cùng không nói gì, chỉ là ngưng trọng nhìn Giang Trần nói:
– Bảo trọng.
Hắn cũng biết, Giang Trần loại thiên tài đặc lập độc hành này, đã vượt xa Vân Niết trưởng lão hắn chưởng khống, loại thiên tài này, nhất định không phải là những khuôn sáo kia có thể trói buộc.
Nếu như Giang Trần đã quyết định, Vân Niết trưởng lão biết nói thêm cái gì cũng không dùng được.
Lăng Bích Nhi thấy Giang Trần không cùng mọi người đi, trong nội tâm hơi có chút kinh ngạc cùng thất lạc, bất quá tính cách nàng nội liễm, trên mặt lại không có bất kỳ hiển lộ, chỉ ngưng mắt nhìn Giang Trần, trong miệng thở khẽ:
– Sư đệ, hết thảy cẩn thận.
Dừng lại một lát, lại đem hai tờ Độn không phù mình không sử dụng cho Giang Trần:
– Cái này cho ngươi.
Giang Trần gật đầu cười cười, cũng không sĩ diện cãi láo, nhận lấy Độn không phù, phất phất tay, cùng mọi người từ biệt.
– Các ngươi cũng nhanh rời đi a, bốn Tông khác đi ra, mọi người chạm mặt sẽ bất tiện.
Giang Trần nói xong, thân thể nhoáng một cái, tiêu thất ở chỗ cũ.
Vân Niết trưởng lão mục quang sâu xa, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Giang Trần biến mất, rồi đột nhiên cười cười, khua tay nói:
– Đi thôi, rời thượng cổ Dược Viên, sau khi ra ngoài tìm đến Truyền Tống Trận, lập tức rời khỏi.
Vừa rồi Giang Trần cho những linh dược này, làm cho Đan Can Cung không hề có lo lắng trở thành người thắng trong hành trình Huyễn Ba Sơn lần này, thu hoạch quả thật có thể so với tổng số của tất cả tông môn khác.
Khỏi cần phải nói, chỉ là số lượng Thiên cấp linh dược, liền vượt qua tổng của các tông môn khác.
Tầng thứ ba tổng cộng có mười hai gốc Thiên cấp linh dược, vốn phân đến Đan Can Cung liền có hai gốc, Giang Trần lại dùng giải dược gõ đến năm gốc, trong đó ba gốc giao cho tông môn, bởi vậy, tông môn chẳng khác nào có được năm gốc Thiên cấp linh dược.
Về phần Giang Trần bảo lưu lại hai gốc, Vân Niết trưởng lão tự nhiên không có ý kiến, thậm chí hắn còn cảm thấy Giang Trần cho nhiều.
Có thu hoạch lớn như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không lưu lại nữa, sớm ra ngoài một chút, nhiều một phần an toàn.
Ước chừng gần nửa canh giờ, Đại Thánh Đường, Tam Tinh Tông, Tiêu Dao Tông cùng người của Thánh Kiếm Cung, nhao nhao hoàn tất giải độc, rời đi bờ hồ, đi ra bên ngoài.
Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão tức giận bất bình:
– Chư vị, lần này mọi người đều bị tiểu súc sinh Giang Trần kia đùa bỡn, chẳng lẽ chư vị cứ như vậy được rồi?
Người tam tông khác đều mỉm cười nhàn nhạt, tất cả mọi người là lão hồ ly, biết Thánh Kiếm Cung nói như vậy, cũng không phải tinh thần chính nghĩa phát tác, mà là muốn châm ngòi mọi người nhằm vào Đan Can Cung.
Điểm tính toán nhỏ nhặt này, mọi người thấy rất rõ.
Hạng Can trưởng lão đạm mạc cười cười:
– Trần lão đệ, nếu như ngươi còn có ý kiến, đó là sự tình của ngươi. Đại Thánh Đường ta chỉ là cùng Giang Trần làm một sinh ý mà thôi.
Tuy Đại Thánh Đường bá đạo, nhưng chuyện lần này, thật sự không thể nói là Giang Trần đùa nghịch bọn họ.
Nói không dễ nghe, đây còn là Giang Trần cứu bọn họ.
Nếu như đổi lại Thánh Kiếm Cung đạt được giải dược, tin tưởng bọn họ sẽ làm tuyệt hơn. Thậm chí có khả năng sẽ không nói ra, ngồi đợi bọn họ độc phát tử vong, sau đó nhặt tiện nghi có sẵn.
Tuy Đại Thánh Đường rất đỏ mắt những linh dược Giang Trần lấy được kia, bất quá nếu như đã phát thiên địa thệ ước, bọn họ liền đoạn ý muốn.
Vì Giang Trần cũng không có lấy hết toàn bộ của bọn họ, cũng coi như lưu lại một đường.
Trần trưởng lão cười lạnh nói:
– Hạng lão ca độ lượng như thế, thật khiến Trần mỗ cảm thấy ngoài ý muốn. Tham Lang trưởng lão, Vô Ngân trưởng lão, các ngươi thì sao?
Tham Lang trưởng lão lạnh lùng nói:
– Thiên địa thệ ước đã lập, ngươi có thể làm gì được?
Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão hiển nhiên đã không muốn tiếp tục dây dưa, hơn nữa hắn chung quy có một loại dự cảm, nếu như tiếp tục đấu với Giang Trần, thua thiệt khả năng vẫn là bọn họ.
Lập tức âm hiểm cười cười:
– Trần trưởng lão, Thánh Kiếm Cung ngươi muốn đi tìm phiền toái thì cứ việc.
– Vô Ngân trưởng lão không đi?
Vô Ngân trưởng lão cười quái dị nói:
– Lão phu trung lập.
– Trung lập cái đầu ngươi.
Lời này thiếu chút nữa Trần trưởng lão thốt ra, bất quá cuối cùng vẫn nhịn được, mắt thấy Đại Thánh Đường cùng Tiêu Dao Tông đều buông tha, Trần trưởng lão cũng biết kế hoạch châm ngòi của mình thất bại.
– Các ngươi lập Thiên địa thệ ước, Trần mỗ lại không lập Thiên địa thệ ước. Các ngươi đi trước a!
Trần trưởng lão hiển nhiên là quyết tâm muốn tiếp tục tìm Giang Trần phiền toái.
– Đi thôi.
Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão hiển nhiên không có tâm tư nói nhảm với Trần trưởng lão, mang theo người của Đại Thánh Đường lập tức rời đi.
Người của Tiêu Dao Tông dưới sự dẫn dắt của Vô Ngân trưởng lão, cũng rời đi rất nhanh.
Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão thở dài:
– Trần trưởng lão, có thiên địa thệ ước ước thúc, thứ cho ta không thể phụng bồi.
Trần trưởng lão chỉ cười lạnh, tùy ý khoát tay, ngay cả lời khách khí cũng không muốn nói.