Giang Trần ngược lại là không sao cả, dù sao bên Tiêu Dao Tông kia, mình cũng không ăn thiệt thòi gì. Vệ Khánh đã bị mình tiêu diệt. Vô Ngân trưởng lão mưu đồ Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, đã lấy lại một cây Thiên cấp linh dược khác.
Tính đi tính lại đều là mình lời.
Nếu như Tiêu Dao Tông thật sự lạc đường biết quay lại, Giang Trần cũng không sao cả.
Vì thiếu một ít địch nhân, đối với Đan Can Cung mà nói không phải chuyện gì xấu. Nhất là lần này Đan Can Cung là người được lợi lớn nhất, càng phải như vậy.
Được chỗ tốt, dù sao cũng phải điệu thấp một chút, khiêm tốn một chút.
Bất quá, nếu như Trần trưởng lão kia quyết tâm muốn tới bới móc, Giang Trần không những không ngại, ngược lại mơ hồ có chút chờ mong.
Không nói trước Đan Can Cung cùng Thánh Kiếm Cung có ân oán trước.
Chỉ là Huyễn Ba Sơn Đan Đấu, cùng với hành trình hái thuốc lần này.
Thánh Kiếm Cung chèn ép Giang Trần hắn bao nhiêu lần, bao nhiêu lần tìm Giang Trần hắn phiền toái? Mà Uông Hàn kia, vừa thấy mặt đã động thủ tập sát mình.
Hiện giờ, Trần trưởng lão này lai giả bất thiện, hiển nhiên cũng là tới truy sát mình.
Lúc trước Giang Trần cho Thánh Kiếm Cung giải dược, không phải là hắn rộng lượng, mà vì tình thế bắt buộc. Nếu như không cho bọn họ giải dược, mấy tông khác tất sẽ sản sinh địch ý với Đan Can Cung.
Nếu như không có mấy tông môn khác, chỉ có Đan Can Cung với Thánh Kiếm Cung, Giang Trần ngay cả bí mật Mê Thần chướng cũng sẽ không nói, tuyệt đối là sau lưng vụng trộm thưởng thức bọn họ độc phát chết bất đắc kỳ tử, sau đó cuốn đi tài vật, nhặt tiện nghi có sẵn.
Cho bọn họ giải dược, là vì cân nhắc đại cục.
Mà giờ khắc này, Trần trưởng lão một mình tới truy sát mình, không có những người khác, liền không tồn tại đại cục.
Sát ý bị đè nén hồi lâu của Giang Trần, cũng bạo rạp lên.
Tin tức từ Phệ Kim Thử không ngừng phản hồi đến, Giang Trần biết, những người khác của Thánh Kiếm Cung, đã dẫn người của Đại Thánh Đường cùng Tam Tinh Tông đi xa.
Cũng chính là nói, trong này, chỉ còn lại Giang Trần hắn cùng Trần trưởng lão.
– Hả?
Bỗng nhiên bên tai Giang Trần khẽ động, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên.
– Đã đến rồi sao?
Hắn cũng không né tránh, đứng ở bên bờ hồ, khoan thai nhìn đảo giữa hồ. Vốn lúc này hắn đã muốn đi vào hòn đảo kia.
Bất quá nếu như mặc kệ Trần trưởng lão này, cuối cùng là mối họa.
…
Trần trưởng lão một đường dựa vào Kiếm điệp dẫn đường, phát hiện con đường này của Giang Trần, dĩ nhiên là hướng về phía hồ nước.
Trần trưởng lão giật mình, tốc độ không khỏi tăng nhanh một ít. Hắn sợ nếu như Giang Trần lại đi đảo giữa hồ kia, vậy sẽ không dễ truy sát.
Vì trong hòn đảo kia đều là Mê thần chướng, hiện giờ tuy phục dụng giải dược, nhưng dược hiệu của giải dược đã qua, ai biết có còn tác dụng hay không?
Cho nên, Trần trưởng lão ra roi thúc ngựa, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khu vực hồ nước.
Bỗng nhiên, bước chân của Trần trưởng lão dừng lại, thấy được bên cạnh hồ nước, một đạo thân ảnh khoan thai sừng sững, ôm ngực mà đứng, đứng trên một tảng đá lớn bên bờ hồ, như ngọc thụ lâm phong, cho người một loại cảm giác di thế độc lập, siêu tuyệt cao ngạo.
Là Giang Trần!
Trong nội tâm Trần trưởng lão vừa mừng vừa sợ.
Kinh hãi là, Giang Trần này vậy mà đứng ở nơi đó, dáng điệu từ tốn kia để cho hắn hơi có chút giật mình.
Vui mừng là, Giang Trần còn không có đi lên đảo, mình còn có cơ hội liệp sát hắn.
– Họ Trần, ngươi đã đến rồi?
Giang Trần chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nội tâm Trần trưởng lão trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Như thế nào? Ngươi biết ta sẽ tới?
Giang Trần nhàn nhạt cười nói:
– Ta có biết hay không, ngươi không phải đã đến rồi sao? Nói đi, lần này muốn làm gì?
– Làm gì?
Trần trưởng lão cười dài.
– Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Ngươi ba phen mấy bận nhục nhã Thánh Kiếm Cung ta, ngươi cảm thấy, lão phu sẽ tới cùng ngươi tâm sự?
– Nói như vậy, ngươi là tới giết ta, đúng không?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.
– Đừng giả bộ hồ đồ, đây là ngươi tự mình tự tìm chết! Nếu như ta là ngươi, ngoan ngoãn rời đi, ra đến bên ngoài, lão phu ngược lại không có cách nào truy sát ngươi. Ai biết ngươi bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà không bỏ được rời đi. Xem ra, hòn đảo này, còn có địa phương gì ngươi không nỡ bỏ?
Giang Trần gật gật đầu:
– Họ Trần, ta ngược lại là đánh giá thấp ngươi. Ngươi có thể tìm tới nơi này, còn có thể thoát khỏi người của tông môn khác, cũng coi như đầu óc ngươi không ngu ngốc.
Không biết tại sao, Trần trưởng lão nghe vậy, nội tâm lại lộp bộp một chút.
Giang Trần này, tựa hồ liệu đến mình sẽ tới? Hơn nữa, còn biết người tông môn khác truy tung mình, và bị mình thoát khỏi?
Tiểu tử này rốt cuộc là suy đoán, hay có thủ đoạn biết trước?
Trong lúc nhất thời, Trần trưởng lão có chút giật mình, chỉ bất quá, loại kinh ngạc này chỉ nháy mắt liền trôi qua.
– Giang Trần, lão phu không rảnh khua môi múa mép với ngươi. Nhổ ra đồ vật có được, lão phu có thể lưu cho ngươi toàn thây. Nếu ngoan cố chống lại, lão phu không ngại đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Sau đó lại dùng Chân Hỏa bào chế nguyên thần của ngươi, để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Trần trưởng lão nhe răng cười một tiếng, hai tay vỗ, XIU….XIU… CHÍU…U…U!, hư không có bảy bóng kiếm lăng không mà lên, bao phủ quanh thân Giang Trần, phong tỏa tất cả lộ tuyến của Giang Trần lại.
Dù cho Giang Trần muốn nhảy vào hồ, lúc này chỉ sợ cũng khó có thể tự chủ.
Giang Trần mặt không đổi sắc, như cũ là tiếu ý không mặn không nhạt.
– Họ Trần, không biết tu vi của ngươi ở Thánh Kiếm Cung đứng thứ mấy?
– Tiểu tử, ngươi cho rằng nói sang chuyện khác, là có thể thoát chết được sao?
– Mặc kệ ngươi thứ mấy, ta chỉ muốn báo cho ngươi, sau này Thánh Kiếm Cung sẽ không còn có ngươi nữa. Đúng rồi, thuận tiện báo cho ngươi một câu, Đỗ Lập Hoàng…
Giang Trần còn chưa nói xong, sắc mặt của Trần trưởng lão kia trầm xuống:
– Đỗ Lập Hoàng bị ngươi giết?
– Tuy không phải ta giết, bất quá ta ngược lại tận mắt thấy hắn chết như thế nào. Ân, hắn có được đồ vật gì đó, đều ở chỗ này của ta. Ngươi muốn nhìn xem không?
Giang Trần cười đến cực kỳ mãn nguyện, bỗng nhiên lại vỗ đầu một cái, cố ý nói:
– Đúng rồi, Uông Hàn ngu ngốc kia chỉ điểm ta lấy được mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo, đó cũng là đúng.
Nói xong, Giang Trần tiện tay lấy ra vài gốc Thánh Anh thảo, tựa như thị uy tung tung lên hư không.
Sắc mặt của Trần trưởng lão càng rét lạnh, trầm giọng nói:
– Nói như thế, ngươi đã sớm giấu kỹ những vật này, lần này là phản hồi tới lấy tang vật? Hảo ngươi cái tiểu súc sinh, quả nhiên tâm tư kín đáo, lừa bịp được những lão hồ ly kia.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Ngươi nghĩ nhiều, ta tới nơi này, đơn giản chỉ là muốn dẫn mấy tên ngu xuẩn của Thánh Kiếm Cung qua, để ta ra một hơi. Đoạn thời gian này, các ngươi khiêu khích ta cũng không ít a.
– Ha ha ha.
Trần trưởng lão cất tiếng cười to, chỉ là một Nguyên cảnh ngũ trọng, sắp chết đến nơi, lại vẫn nói khoác lác.