– Dưới ba bồ đoàn này theo thứ tự là ba vật truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta. Kiện thứ nhất chính là Đan Tiêu lệnh, chính là lệnh bài của Đan Tiêu cổ phái ta, cũng là tín vật cao nhất của Đan Tiêu cổ phái, cho dù đệ tử Đan Tiêu cổ phái có rải rác ở nơi nào, truyền thừa tới bao lâu, thấy lệnh bài này tựa như gặp tổ sư Đan Tiêu cổ phái.
– Kiện thứ hai chính là Đan Tiêu trận kỳ, trận kỳ này chính là một trong những trấn môn chi bảo của tông môn chúng ta. Có được trận kỳ này bày trận giết địch, thay đổi không ngừng, trở tay làm mưa. Chính là một trong những bảo vật khiến cho Đan Tiêu cổ phái chúng ta sống yên ổn.
– Kiện thứ ba chính là vật truyền thừa tối cao nhất, Đan Tiêu trận bàn. Luyện hóa Đan Tiêu trận bàn này chẳng những có thể mô phỏng thập đại trận pháp cường đại của Đan Tiêu cổ phái, mà còn có thể điều khiển cả sơn môn Đan Tiêu cổ phái.
Giang Trần nghe tới đó trong lòng khẽ động, thầm nghĩ rốt cuộc cũng tới ý chính.
Đan Tiêu trận bàn a, đây mới là bảo vật tối cao nhất của Đan Tiêu cổ phái.
Chẳng những có thể mô phỏng thập đại trận pháp cường đại nhất của Đan Tiêu cổ phái mà còn có thể điều khiển sơn môn Đan TIêu cổ phái, đây tuyệt đối là bảo vật tối cao nhất trong Đan Tiêu cổ phái.
Khống chế cả sơn môn Đan Tiêu cổ phái, đây không phải là tương đương với nói hắn thích tiến vào thì tiến, muốn đi thì đi hay sao?
Nghĩ tới đây trong lòng Giang Trần thực sự mừng rỡ.
Nhưng mà Giang Trần cũng không phải là loại người thấy lợi mà quên đi tất cả. Hắn biết rõ đã kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, vậy thì người trước mặt này chính là tiền bối tổ sư của mình.
Ba cái bồ đoàn ở chỗ này không phải là không có nguyên nhân.
Giang Trần lập tức quỳ xuống bồ đoàn hành lễ với tổ sư, nói:
– Tổ sư Đan Tiêu cổ phái ở trên, Giang Trần ta hôm nay kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái. Đợi một đoạn thời gian nữa chắc chắn sẽ trùng kiến Đan Tiêu cổ phái, truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, kế thừa tinh thần của Đan Tiêu cổ phái…
Giang Trần cung kính làm xong tất cả lễ tiết thì lúc này mới mở ba kiện tín vật truyền thừa ở trên bồ đoàn kia ra.
Đan Tiêu lệnh, đây là tín vật tông môn, Giang Trần đã nhận truyền thừa Đan Tiêu cổ phái, tín vậy này tự nhiên không thể không thu cho nên hắn lập tức thu lại.
Đan Tiêu trận kỳ, tổng cộng có mười tám cái, Giang Trần vuốt ve một chút, phát hiện ra trận kỳ có hai bộ, một bộ là chủ trận kỳ, một bộ là phó trận kỳ.
Chất liệu của chủ trận kỳ rõ ràng siêu nhiên, theo Giang Trần thấy, cường giả sử dụng chủ trận kỳ này năm đó tuyệt đối là người mạnh mẽ siêu việt Phong hào Đại Đế, rất có thể là cường giả Thiên Vị.
Mà Phó trận kỳ thì yếu hơn một chút, nhưng mà đối với Thần Uyên đại lục hiện tại mà nói, tuyệt đối là chí bảo. Coi như là Bát vực hiện tại cũng chưa chắc lấy ra được một bộ trận kỳ như vậy.
Giang Trần không chút khách khí đem hai bộ trận kỳ này bỏ vào trong túi.
Có hai bộ trận kỳ này Giang Trần có cảm giác ngày sau nếu như hắn muốn bày trận sẽ giống như hổ thêm cánh vậy.
Kiện thứ ba cũng chính là bảo vật áp trục, Đan Tiêu trận bàn.
Trận bàn này cũng không phải quá lớn, ước chừng lớn bằng hai bàn tay hợp lại, thế nhưng chất liệu của trận bàn này khiến cho Giang Trần có chút giật mình.
Chất liệu của trận bàn này không ngờ lại siêu việt vị diện thế tục, tuyệt đối đã đạt tới cấp bậc Chư Thiên.
Tuy rằng không tính là đỉnh cấp trong Chư Thiên, thế nhưng Giang Trần tin rằng, Thiên Vị cường giả bình thường tuyệt đối không thể luyện chế ra loại trận bàn như vậy.
Trong lúc nhất thời Giang Trần càng thêm bội phục với tổ sư Đan Tiêu cổ phái.
Có thể luyện chế ra trận bàn cấp bậc này, tuyệt đối không phải là người bình thường.
– Hắc hắc, đáng tiếc, dùng thực lực của ta hiện tại, trận bàn này trong tay ta thực sự có cảm giác đại tài tiểu dụng. Cho dù hiện tại ta có luyện hóa nó chỉ sợ cũng không mô phỏng được thập đại trận pháp cường đại của Đan Tiêu cổ phái. Cho dù có miễn cưỡng thi triển ra chỉ sợ cũng không làm được trò trống gì.
Giang Trần vô cùng hiểu rõ bản thân mình, Đan Tiêu trận bàn này tuy rằng vô cùng tốt, vốn bằng vào thực lực Thánh Cảnh của hắn, luyện hóa nó là điều có thể, thế nhưng muốn sử dụng được nó một cách hoàn chỉnh, hiển nhiên hiện tại hắn còn chưa làm được.
– Xem ra trận bàn này cũng chỉ có thể đợi tới khi thực lực của ta tiến vào Hoàng cảnh, hoặc là có thể mô phỏng ra một hai loại trận pháp mạnh mẽ, thực lực nhiều lắm cũng chỉ phát huy ra hai ba thành mà thôi. Hiện tại a, chỉ sợ một phần mười uy lực của trận pháp cũng không phát huy ra được, ngược lại còn bạo lộ thứ tốt.
Giang Trần quyết định trước tiên sẽ luyện hóa trận bàn này, thế nhưng tạm thời tuyệt đối không thể bạo lộ, không thể sử dụng.
Lập tức Giang Trần không chút do dự, bắt đầu luyện hóa trận bàn này.
Luyện hóa trận bàn, kỳ thực cũng không có gì là phức tạp. Nói trắng ra chỉ là xóa bỏ thần thức bên trên trận bàn mà thôi. Sau đó đánh thần thức ấn ký của bản thân mình vào trong trận bàn.
Loại chuyện này đối với cảnh giới thần thức hiện tại của Giang Trần cũng không phải là khó.
Ước chừng ba ngày sau, Giang Trần xóa bỏ xong thần thức trên trận bàn, đồng thời đánh vào ấn kỳ của bản thân mình. Như vậy cái đan Tiêu trận bàn này chính là vật bổn mạng của Giang Trần.
Tuy rằng không có cách nào mô phỏng ra thập đại trận pháp cường đại của Đan Tiêu cổ phái, nhưng mà sau khi luyện hóa Đan Tiêu trận bàn này xong, tất cả trận pháp lớn nhỏ trong tông môn sẽ hoàn toàn nằm trong bàn tay của Giang Trần.
Chỉ là, các trận pháp lớn nhỏ trong tông môn cực kỳ phức tạp, từng tầng từng tầng một đan xen llaanx nhau. Tất cả trận pháp lớn nhỏ chí ít có hơn một ngàn.
Tuy rằng Giang Trần luyện hóa Đan Tiêu trận bàn, thế nhưng cũng cần không ít thời gian tiêu hóa.
Cũng may thần thức Giang Trần cường đại dị thường, sau khi luyện hóa trận bàn, lại tốn thời gian nửa tháng đem toàn bộ trận pháp lớn nhỏ trong tông môn hiểu rõ.
Như vậy muốn điều khiển các trận pháp cơ hồ Giang Trần chỉ cần dùng một ý niệm mà thôi.
Sau khi hiểu rõ tất cả, Giang Trần thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đi tới bước này hắn biết rõ rốt cuộc mình đã có thể đi ra ngoài.
Bị vây khốn ở nơi này hai năm, Giang Trần đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
– Không thể tưởng tượng được. Chỉ vì ý nghĩ hiếu kỳ ban đầu của ta mà lại khiến cho bản thân ở trong này hai năm dài đằng đẵng. Nhưng mà hai năm qua cũng không phải là không có thu hoạch a.
Giang Trần cũng không có hối hận khi tiến vào trong Đan Tiêu cổ phái này, tuy rằng bị vây khốn hai năm, thế nhưng thu hoạch cũng cực lớn.
Mà cấm địa của Đan Tiêu cổ phái này, kể cả là Huyễn Ba sơn bên ngoài, từ nay về sau muốn khống chế đều nằm trong một ý niệm của hắn. Loại cảm giác này khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng tốt.