Thế nhưng mà vô số Âm Lôi rơi vào trên người Giang Trần, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có lấy một cái. Thật sự giống như thoáng cái bị Giang Trần hấp thu vào trong cơ thể vậy.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến cho Tào Tấn ngây ngốc.
Giờ phút này hắn có chút hoài nghi, Giang Trần này có phải yêu nghiệt hay không? CÓ phải là bất tử chi thân hay không? Có phải cho dù công kích gì đối với tiểu tử này đều không có hiệu quả hay không.
Mặc dù chỉ là một Thánh Cảnh nhất trọng, thế nhưng trong nháy mắt này Tào Tấn có một loại ảo giác, Giang Trần này quả thực chính là ảo giác không thể chiến thắng.
Giang Trần thu hai tay lại, miệng nở nụ cười như tắm gió xuân, nhìn Tào Tấn nói:
– Họ Tào kia, xem ra ngươi lại vừa dùng xong một con át chủ bài a.
Tào Tấn há hốc miệng, bỗng nhiên có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
– Giang Trần… Ta thề phải giết ngươi.
Tào Tấn gần như điên cuồng hét.
– Rất vừa vặn, đây cũng là điều mà ta muốn nói với ngươi.
Giang Trần bỗng nhiên cười cười, tay tiêu sái búng một cái, một khắc sau, phong vân lại biến sắc.
Trong lúc Tào Tấn đang do dự đột nhiên cảm thấy toàn thân bị xiết chặt.
Một khắc sau, trong hư không không ngờ lại xuất hiện vô số tầng bích chướng kỳ quái trong hư không. Cho dù Tào Tấn xông thế nào, đột phá thế nào vẫn có cảm giác giống như đâm đầu vào một bức tường vô hình trong hư không.
– Xảy ra chuyện gì?
Lần này Tào Tấn đã thực sự sợ hãi.
Trước khi toàn bộ con át chủ bài của hắn mất đi hiệu lực hắn chỉ kinh ngạc mà thôi, mặc dù có chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không tới mức bối rối.
Nhưng giờ phút này hắn không những bối rối mà thậm chí còn có vẻ sợ hãi.
Bởi vì tình huống lúc này đã triệt để vượt quá sự khống chế của hắn. Hắn lại bị phong tỏa trong một không gian kỳ quái, giống như chỗ không gian này bị người ta phong tỏa tạo thành một không gian tù túng, độc lập.
Cho dù Tào Tấn hắn cố sức thế nào cũng không thể phá vỡ được nó.
– Trận pháp?
Tào Tấn giật mình, cho rằng mình lại gặp phải trận pháp, hắn xuất ra Phá Nguyệt chùy, dùng Liệt Trận thuật hung hăng đánh tới. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra tù ng ục không gian này căn bản không phải là trận pháp gì hết.
Liệt Trận thuật công kích ra căn bản không có một chút hiệu quả nào.
– Không phải là trận pháp?
Tào Tấn càng thêm sợ hãi, quát ầm lên:
– Giang Trần, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi lại dùng hoa chiêu gì vậy?
Giang Trần ung dung cười, hắn nhìn qua Tào Tấn đang ngoan cố chống cự, hắn biết rõ Tào Tấn lúc này đã không thể thoát thân được nữa.
Hắn lập tức thúc dục Nguyên Từ Kim sơn, thúc dục những tràng hạt, điên cuồng đánh về phía Tào Tấn.
Đồng thời miệng hô:
– Long huynh, động thủ đi.
Hư không run rẩy kịch liệt một hồi, sau một khắc, trên trời xanh bỗng nhiên có một phát thân chân long hiện ra, biến ảo trong tầng mây, thấy đầu không thấy đuôi.
– Long? Chân Long?
Phản ứng của Tào Tấn giống như Đinh Đồng và Trần trưởng lão khi trước, nhìn thấy Chân long cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Cho dù Tào Tấn cường đại thế nhưng đột nhiên nhìn thấy một đầu chân long thượng cổ trong lòng lập tức có cảm giác rơi xuống vực thẳm. Tuy rằng hắn cảm giác đầu chân long này đang trong thời kỳ ấu niên, thế nhưng cho dù là chân long yếu nhất cũng là chân long a.
Long tộc là chủng tộc chiến đấu trời sinh, càng là một trong những huyết mạch hạng ưu thời thượng cổ.
Sức chiến đấu của Chân long cùng với thiên phú chiến đấu của chủng tộc này cơ hồ là bẩm sinh. Coi như là Chân long có sức chiến đấu yếu nhất so với võ giả nhân loại mà nói, đó cũng là thiên tài nhất đẳng.
Huống chi Tào Tấn này phát hiện ra, thứ đang khống chế hắn chính là lĩnh vực của đầu Chân long vừa mới xuất hiện ra này. Chí?h chủ, ?ủ bạ? đọc ch??g ++ ?RÙ? ?RU?Ệ?﹒V? ++
Võ giả nhân loại chỉ có võ giả Hoàng cảnh mới có thể khống chế lĩnh vực Hoàng giả. Thế nhưng đầu Chân Long này dường như còn chưa tiến vào Hoàng cảnh mà cũng đã có thể điều khiển được lĩnh vực lớn mà mạnh mẽ như vậy.
Có thể thấy được Chân Long nhất tộc này có thiên phú cường đại tới cỡ nào.
Giờ phút này Tào Tấn đã thực sự hối hận tới xoắn xuýt, hắn rốt cuộc cũng biết, Giang Trần luôn hư hư thực thực với hắn, cuối cùng không ngờ lại xuất ra con át chủ bài là đầu Chân Long này.
Nếu như ngay từ đầu Giang Trần triệu hồi ra đầu Chân Long này, hắn thấy không địch lại thì nhất định có thể đào tẩu. Thế nhưng mà ngay từ đầu Giang Trần lại giả vờ lực lượng không bằng, khiến cho Tào Tấn cho rằng mình có thể đánh chết đối thủ, căn bản trong đầu không có ý niệm đào tẩu.
Đó là từng bước Giang Trần đã vạch ra sẵn từ trước, khiến cho hắn sau khi tỉnh ngộ thì bản thân đã ở trong lĩnh vực mà đầu Chân Long này đã âm thầm phong tỏa từ trước.
Lúc này Tào Tấn đã hối hận tới mức ruột gan đều đứt, thế nhưng mà bị lĩnh vực của đầu Chân Long này phong tỏa, cho dù hắn có muôn vàn thần thông cũng không thể làm được gì.
Dưới sự hợp kích, không ngừng công kích của Long Tiểu Huyền và Giang Trần, Tào Tấn tựa như một con chó rơi xuống nước, bị đánh cho thương tích đầy mình. Mãi tới khi hắn tắc thở, trong mắt Tào Tấn vẫn còn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Nhưng mà Long Tiểu Huyền lại không có một chút khách khí nào, nắm pháp thân của Tào Tấn, nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
Một loại trang bị của Tào Tấn cũng không ngừng rơi xuống.
Phúc Hải kiếm, Phá Nguyệt Chùy, còn có một chiếc nhẫn trữ vật phong phú đều rơi vào trong tay Giang Trần, lại để cho Giang Trần đại phát vì kiếm được một khoản tiền phi nghĩa.
Còn có giới chỉ của Thì Trinh và Ngô mập mạp kia khi trước Giang Trần tự nhiên cũng không chút khách khí bỏ vào trong túi mình.
Trong nhẫn trữ vật của Tào Tấn, thứ tốt cũng không ít, trừ hai kiện linh khí Hoàng cấp Phúc Hải kiếm và Phá Nguyệt chùy này ra còn có rất nhiều thứ đáng giá. Bí tịch võ đạo, các loại đan dược, cũng còn có không ít phù lật. Thậm chí còn cả một gốc linh dược Thiên cấp và một ít linh dược Địa cấp.
Bí tịch võ đạo gì đó Giang Trần cũng không quá chú ý. Dù sao trong trí nhớ kiếp trước của hắn có hệ thống võ đạo của Chư Thiên, cho nên hắn muốn tu luyện vũ kỹ gì hoàn toàn có thể xem xét theo yêu cầu.
Về phần đan dược, tuy rằng đan dược của tông môn nhất phẩm không tồi, thế nhưng cũng không đạt tới tình trạng mà Giang Trần vừa nhìn thấy đã chảy nước miếng.
Ngược lại một gốc linh dược Thiên cấp cùng linh dược Địa cấp khiến cho Giang Trần có cảm giác vui mừng vì ngoài ý muốn.
Đương nhiên thứ Giang Trần thích nhất chính là hơn mười cái phù lật.
Chủng loại của tất cả những phù lật này không giống nhau, có phù lật công kích, có phù lật di chuyển, có phù lật phòng ngự. Mặc dù không phải loại phù lật biến thái như Diệt Thế Âm Lôi phù, thế nhưng cấp độ của những phù lật này cũng không thấp.
Giang Trần tự nhiên không chút khách khí, thu toàn bộ.
Những phù lật này không thể nghi ngờ sẽ trở thành bộ phận quan trọng khi hắn đối địch.