– Đan Trì, xem ra người cung chủ như ngươi cũng không được tốt lắm a. Lực hiệu triệu không được tốt lắm. Bằng không tại sao lại mang có một ít người như vậy tới? Mà còn là lính tôm tướng cua a.
Ngữ khí của Uông Kiếm Vũ tràn ngập vẻ khiêu khích.
Bốn chữ lính tôm tướng cua đã chọc giận những thiên tài sau lưng Đan Trì cung chủ.
Nhất là Thẩm Thanh Hồng, hắn quát:
– Nếu người Đan Kiền Cung ta là lính tôm tướng cua, vậy thì người Thánh Kiếm cung ngươi tính là gì? Con rùa con hay là ba ba?
– Làm càn.
Uông Hàn sau lưng Uông Kiếm Vũ cất bước tiến lên, liếc xéo Thẩm Thanh Hồng, nói:
– Thẩm Thanh Hồng, lần trước ở trong Huyễn Ba sơn rốt cuộc là ai làm con rùa đen rút đầu? Sao nào? Hẳn là đột phá Thánh Cảnh thì cảm giác mình rất ngưu bức đúng không?
Trong khi nói chuyện, khí thế của Uông Hàn tràn ra, uy áp cường đại giống như một thanh trường kiếm sắc bén hung hăng, phô thiên cái địa tràn về phía Thẩm Thanh Hồng.
Tuy rằng Thẩm Thanh Hồng đã đột phá Thánh Cảnh, thế nhưng so với Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong như Uông Hàn mà nói, vẫn còn sự chênh lệch.
Bị cỗ khí thế kia baop hủ, Thẩm Thanh Hồng cảm thấy trong không khí quanh thân tràn ngập hàn mang.
Nhưng mà Thẩm Thanh Hồng cũng đã đột phá Thánh Cảnh, tuy rằng cảm thấy cố sức, thế nhưng cũng không tới mức không chống đỡ được.
Hai đại thiên tài bắt đầu âm thầm phân cao thấp.
Đan Trì bỗng nhiên tùy ý vung tay lên, cắt đứt việc âm thầm giao phong của hai đại thiên tài, lạnh nhạt nói:
– Thanh Hồng, đây là thái miếu của Vạn Tượng đế quốc, không được giương oai.
Uông Hàn thấy Đan Trì nhúng tay vào, cũng không dây dưa mà dùng vẻ mặt giễu cợt nói với Thẩm Thanh Hồng:
– Thẩm Thanh Hồng, quên chúc mừng ngươi một câu. Không có súc sinh Giang Trần kia, vị trí đệ nhất thiên tài Đan Kiền Cung của ngươi sẽ không có. Chỉ bằng vào chút thực lực của ngươi nha…
Uông Hàn cố ý kéo dài rồi cười nói:
– Vẫn là câu nói kia, trong danh sách đỉnh cấp thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực còn không có một người như Thẩm Thanh Hồng ngươi.
Lời này ban đầu ở đan đấu Huyễn Ba sơn Uông Hàn từng lấy ra kích thích Thẩm Thanh Hồng.
KHi đó hắn và đám người Chúc Phi Dương đều là Thánh Cảnh nhất trọng. Mà khi đó Thẩm Thanh Hồng còn kém một chút mới bước vào Thánh Cảnh.
Hiện tại Thẩm Thanh Hồng tiến vào Thánh Cảnh, hắn đã là Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong, vẫn áp chế Thẩm Thanh Hồng một trọng.
Cho nên hắn lập lại chiêu cũ, tiếp tục dùng ngôn ngữ để công kích Thẩm Thanh Hồng, hiển nhiên muốn đả kích Thẩm Thanh Hồng, lưu lại vết rách trong đạo tâm của Thẩm Thanh Hồng.
Với tư cách là thiên tài đỉnh cấp trong tông môn, cho nên giữa các thiên tài thường kéo dài ân oán đời trước. Uông Hàn với việc là thiên tài đứng đầu trong Thánh Kiếm cung, đả kích Đan Kiền Cung là việc mà hắn thích nhất, đương nhiên vô cùng tích cực làm việc này.
Lăng Bích Nhi bên cạnh nghe không lọt tai, cau mày nói:
– Uông Hàn, đây là thái m iếu, ngươi diễu võ giương oai dường như đã nhầm nơi rồi a. Ngươi đã có bản lĩnh như vậy thì giết tới Xích Đỉnh trung vực đi. Giải quyết sỉ nhục của Vạn Tượng Cương Vực đi. Ở chỗ này bạo ngược như vậy, ta thấy ngươi cũng dũng cảm a.
Trong đôi mắt lạnh lùng của uuh hiện lên vẻ âm hàn, hắn quét qua ngực Lăng Bích Nhi vài lần, nhẹ nhàng cười nói:
– Ta từng nghe đồn về đệ nhất mỹ nhân của Đan Kiền Cung, băng thanh ngọc khiết. Hôm nay gặp mặt quả thực chỉ có hư danh a. Lần trước nhìn thấy ngươi và súc sinh Giang Trần kia đánh mắt đưa tình, hiện tại súc sinh Giang Trần kia đoản mệnh chết non, hẳn ngươi lại có ý định khác, định chuyển sang đối tượng khác sao?
HIện tại Giang Trần dịch dung thành Mộc Cao kỳ, vốn hắn định không xuất hiện mà chỉ quan sát.
Những lời đả kích này của Uông Hàn vốn hắn cũng không có hứng thú mà nhảy ra.
Thế nhưng nghe thấy tiểu tử Uông Hàn này một câu Giang Trần súc sinh, hai câu Giang Trần súc sinh, lại nghe hắn dùng lời nói vũ nhục Lăng Bích Nhi, đây là chuyện mà Giang Trần không thể nào ngồi yên không quản tới.
Trước khi bước ra, hắn lạnh nhạt nhìn Uông Hàn nói:
– Uông Hàn, chuyến đi Huyễn Ba sơn lần trước ngươi dường như ngươi đã mất hết mặt mũi a. Ta cảm thấy ngươi còn muốn mất mặt nữa a.
Mộc Cao Kỳ?
Trong tứ đại thiên tài của Đan Kiền Cung, hai đại thiên tài khác là Quân Mặc Bạch là Niếp Trùng cũng không dám đứng ra bất bình thay cho Lăng Bích Nhi.
Không ngờ lại là Mộc Cao Kỳ gần đây nhát gan như thỏ đứng ra bảo vệ Lăng Bích Nhi này.
Trong lúc nhất thời, đừng nói là Quân Mặc Bạch và Niếp Trùng cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng có chút kinh ngạc nhìn qua Mộc Cao Kỳ này, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Uông Hàn càng cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Mộc Cao Kỳ, còn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác.
Hắn đối với Mộc Cao Kỳ cũng có chút ấn tượng, nhưng mà hắn nhớ rõ đây chỉ là một tiểu tử theo đuôi Giang Trần. Nhát gan như thỏ, chỉ là một tùy tùng mà thôi.
Gia hỏa bình thường giống như con sâu cái kiến hiện tại lại dám đứng trước mặt quát hắn.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt lạnh lùng của Uông Hàn trong thoáng chốc chuyển thành giận dữ khôn cùng.
Ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo, Uông Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
– Xem ra bình thường Uông mỗ quá dễ nói chuyện a. Ngay cả con mèo bệnh như ngươi cũng dám giương oai trước mặt Uông mỗ.
Hiển nhiên Uông Hàn còn chưa nhận ra Mộc Cao Kỳ trước mặt hắn chính là Giang Trần mà những năm này hắn hận tới ngứa răng.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
– Uông Hàn, nói mạnh miệng không cảm thấy đau sao? Chuyện cái tát lúc trước chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?
Mắng chửi người khác không nói tới chỗ yếu, đánh người không nên đánh vào mặt.
Mà những lời này của Giang Trần cũng không có một chút tục tĩu nào, so với bất luận lời nào còn sắc bén hơn.
Lúc trước Uông Hàn nhằm vào Giang Trần, kết quả lại bị Giang Trần ép buộc, huyên náo cuối cùng chỉ có thể trước mặt bao nhiêu người tự tát vào mặt mình.
Chuyện này khiến cho Uông Hàn luôn cảm thấy hổ thẹn. Chuyện vô cùng nhục nhã này vẫn luôn là chuyện cấm của Uông Hàn, là vết sẹo trong lòng Uông Hàn.
Giang Trần nhắc lại chuyện xưa, những người tham dự chuyện kia đều không nhịn được mà nở nụ cười có chút thâm ý.
Tuy rằng những nụ cười này đều che dấu rất tốt, thế nhưng người nhạy cảm như Uông Hàn vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã, lỗ chân lông toàn thân run rẩy, giận dữ.
– Tiểu tử, ngươi… Ngươi gọi là Mộc Cao Kỳ đúng không? Tiên Thiên Mộc Linh chi thể đúng không?
Ngữ khí của Uông Hàn lạnh lẽo, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chăm vào Giang Trần.
Giang Trần không có một chút áy náy nào, trong lòng thầm nghĩ, Mộc Cao Kỳ ơi là Mộc Cao Kỳ, ngươi đừng trách ca ca kiếm thêm cừu hận cho ngươi a.
Giả vờ đỡ đẫn, Giang Trần thản nhiên nói:
– Thì như thế nào?
– Là như thế nào sao?
Uông Hàn nghiến răng nghiến lợi đáp:
– Ta từng nói qua, trong thế giới võ đạo đan đạo chỉ là trang trí. Ở Huyễn Ba sơn các ngươi phong quang vô hạn, thế nhưng trong Vạn Tượng đại điển này cuối cùng võ đạo vẫn là vương. Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng gặp ta trên lôi đài, khi đó mong ngươi còn mạnh miệng như hiện tại.