Ai đó vừa nói ra lời này, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía nhóm người đang đi tới nhìn lại.
Dù sao, tên tuổi gần đây của vị Diệp tiên sinh kia thực sự quá vang dội, được người lưu truyền vô cùng kỳ diệu, không biết có bao nhiêu người muốn được nhìn thấy tận mắt chân dung của hắn.
Chỉ thấy, Tào Khôn đại lão Vân Châu, nhắm mắt đi theo sau lưng một người, người này toàn thân mặc áo trắng như tuyết, dáng người không tính quá cao to, thậm chí có chút gầy yếu, dường như là một tên thiếu niên!
Đáng tiếc là ở trên mặt thiếu niên mặc áo trắng nay, lại đeo một cái mặt nạ màu vàng kim, làm cho mọi người không có ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
“Xem ra người đeo mặt nạ này chắc chắn không thể nghi ngờ chính là vị Diệp tiên sinh kia!”
“Ai, vị Diệp tiên sinh này cũng quá thần bí đi!”
“Không phải là dung mạo quá xấu chứ? Cho nên mới không dám lấy khuôn mặt thật ra để gặp người?”
“Thật thất vọng!”
…
Trên khán đài, Tô Mạn và Triệu Khả Hân đã trở lại, Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực cũng ở đây, còn Trương Uy thì bị Diệp Trần vặn gãy mắt cá nhân đã được Lục Thiếu Khanh đưa đi điều trị.
Chỉ có điều, vào lúc này Tô Mạn căn bản không có tâm tình đi để ý tới vị Diệp tiên sinh này, bởi vì em trai của nàng mất tích!
Tới hỏi Lục Thiếu Khanh thì Lục Thiếu Khanh tất nhiên sẽ không nói chuyện vừa mới xảy ra, chỉ nói không biết cho qua chuyện, chuyện này làm cho Tô Mạn mơ hồ có chút lo lắng.
Đột nhiên, Triệu Khả Hân không đầu không đuôi nói tới một câu, “Mạn Mạn, bà có cảm thấy kỳ lạ hay không, vị Diệp tiên sinh thần bí này, có dáng vẻ rất giống với em trai của bà a!”
Sau khi nghe thấy lời nói này của của Triệu Khả Hân, mọi người mới nhìn kỹ mới cảm thấy thực sự đúng là như thế!
Chẳng những thân hình rất giống, thậm chí ngay cả dáng đi đứng thì cả hai người đều giống nhau tới mấy phần!
Triệu Khả Hân bỗng nhiên trêu đùa:
“Vừa khớp em trai bà cũng họ Diệp, liệu Diệp tiên sinh này có phải chính là em trai của bà không?”
“Điều này làm sao có thể! Nói bậy bạ!”
Không đợi Tô Mạn mở miệng trả lời, Lục Thiếu Khanh ở một bên giống như con mèo bị dẫm lên cái đuôi, trực tiếp phủ nhận nói.
Hai người không có nghĩ tới, Lục Thiếu Khanh sẽ có phản ứng lớn như vậy, tuy nhiên Tô Mạn lập tức lắc đầu cười nói:
“Lục học trưởng nói không sai, người này làm sao có thể là em trai của tôi, em trai tôi là loại người gì, tôi so với mọi người còn hiểu rõ hơn, hắn ngay cả gà cũng không giết được làm sao có thể là Diệp tiên sinh danh chấn tỉnh Thiên Nam chứ? Khả Hân, bà không thể nói bậy nói bạ!”
Triệu Khả Hân cũng lập tức thè lưỡi, vẻ mặt lúng túng nói:
“Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi a!”
…
Lại nói, sau khi Diệp Trần và Tào Khôn cùng nhau lên đài, đi thẳng tới ba cái vị trí trống còn sót lại.
Việc Diệp Trần cần làm thì vẫn phải làm, ngồi xuống ở ghế chủ tọa chính giữa, Tào khôn ngồi ở bên phải chỗ ngồi của Diệp Trần, một bên khác chính là một tên cao thủ nửa bước Hóa Kình mà Tào Khô lấy giá cao mời tới thì ngồi ở bên trái Diệp Trần, còn về Tào Văn và ba tên cao thủ Ám Kình đại thành thì đứng ở sau lưng ba người.
Vũ Thế Mậu thấy vị Diệp tiên sinh này, từ lúc đi qua bên người hắn thế mà nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ khó chịu.
“Xin mời Vũ nhị gia phát biểu!”
Trên đài cao, một ông lão dường như là người chủ trì, bỗng nhiên cao giọng mở miệng nói, chớ nhìn tuổi tác hắn già nua, nhưng tiếng nói phát ra có âm thanh giống như tiếng chuông lớn, truyền tới trong tai của mỗi người rất rõ ràng, rất hiển nhiên cũng là một tên cao thủ võ đạo thâm tàng bất lộ.
Sau khi mọi người hoan hô một trận, Vũ Thế Mậu chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên hướng về phía mọi người, tất cả mọi người lập tức yên lặng trở lại,
“Các vị! Các huynh đệ đều đã có mặt đầy đủ, vậy đại hội của chúng ta trực tiếp bắt đầu đi thôi!”
“Mọi người đều biết mục đích trước đây của chúng ta khi khai sáng ra đại hội võ lâm, thứ nhất là vì chấn hưng võ đạo của Hoa Ha chúng ta, thứ hai chính là vì giải quyết mâu thuẫn giữa các đại lão, tránh cho làm ra động tĩnh quá lớn tạo thành bất ổn cho xã hội…”
Vũ Thế Mậu đầu tiên là nói một chút lời nói khách sáo, đột nhiên lại thay đổi chủ đề,
“Lời nói dư thừa vô ích, ta cũng không muốn nói nhiều, tiếp theo, các vị có thù báo thù, có oan báo oan, tất cả lấy luận võ định thắng thua, lấy thực lực tới nói chuyện!”
“Tuy nhiên có một vấn đề mà Vũ Thế Mậu ta nhất định phải tuyên bố trước, bất kỳ mâu thuẫn gì đều chỉ có thể được giải quyết ở trên chiếc du thuyền này, một khi xuống khỏi chiếc du thuyền này, ai cũng không được cố ý gây sự phá hỏng trật tự của tỉnh Thiên Nam chúng ta, nếu ai vi phạm chính là kẻ địch của Vũ gia ta!”
Sau khi Vũ Thế Mậu nói xong lời nói âm vang có lực này một phen, toàn trường lập tức im phăng phắc, không một người nào dám can đảm lên tiếng.
“Ta tuyên bố, bây giờ đại hội võ lâm chính thức bắt đầu!”
Sau khi Vũ Thế Mậu tuyện bố xong, lúc này đã có đại lão đứng dậy,
“Nhiếp lão đại, năm ngoái ngươi dung túng thủ hạ của ngươi gây sự ở trên địa bàn của ta, hại ta tổn thất tám ngàn vạn, hôm nay ta muốn đòi lại!”
Người nói chuyện hóa ra chính là Từ Báo đại lão Hải Châu.
Sau khi nói xong lời này, Từ Báo hướng về phía sau lưng vung tay lên, lúc này có một người đàn ông trung niên mặc áo đen đi ra.
Một bên khác, được Từ Báo nêu tên thách đấu chính là Nhiếp Phong đại lão Giang Châu, cũng không chịu yếu thế, lập tức cười lạnh, “Dễ nói! Từ lão đại, vậy chúng ta cược một trăm triệu, chỉ cần ngươi có thể thắng vị huynh đệ này của ta, ta sẽ dâng một trăm triệu bằng hai tay lên trả cho ngươi!”
Nói xong, Nhiếp Phong hướng về một người đàn ông trung niên ở phía sau lưng mình nhẹ gật đầu, sau đó người này cũng lập tức đi ra ngoài.
Các khán giả dưới sân, khi họ nghe thấy lời nói của hai người, lập tức xì xào bàn tán.
“Một trận cược một trăm triệu!”
“Không hổ là đại lão hùng cứ một phương, quả nhiên không phải loại hắc quyền dưới mặt đất bình thường kia có thể so sánh được!”
Rất nhanh, hai bên phái ra cao thủ, đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai người mỗi người một quyền, mỗi một chưởng đánh ra, giống như ở trong trống rỗng đột nhiên đột nhiên có một cơn gió lớn, hơn nữa vừa rồi chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, đã giao thủ được hơn mười chiêu nhanh như tia chớp.
Những khán giả bình thường ở dưới sân kia xem, thậm chí ngay cả động tác của hai người đều không thể thấy rõ, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng va đập lốp ba lốp bốp, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kinh ngạc trong lòng thi nhau cảm thán.
“Đây chính là uy lực của cao thủ võ đạo sao? Không nghĩ tới kinh khủng như vậy!”
Lục Thiếu Khanh thấy cảnh này, lập tức nhịn không được ở trong lòng âm thầm cảm thán, “Nếu như ta có thực lực như thế này, không cần cậu của ta ra tay giúp đỡ, ta sẽ trực tiếp hạ thủ với tên tiểu tử kia há lại sẽ bị hắn làm cho nhục nhã thành ra như vậy?”
…
Vị nửa bước tông sư Hóa Kình kia được Tào Khôn mới tới tên là Tề Sơn, hắn đang ngồi ở bên cạnh Diệp Trần, không nhịn được mà cảm thán nói:
“Tuy rằng thực lực của hai người này chỉ có Ám Kình đỉnh phong, nhưng thắng là ở tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, cho dù là lão phu, cũng không nắm chắc được sẽ chiến thắng!”
Nói đến đây, Tề Sơn dừng lại một chút, lại nhìn về phía Diệp Trần, cung kính nói:
“Diệp tiên sinh, không biết ngài coi trọng người nào?”
Diệp Trần từ đầu đến cuối, dường như cũng không có để ý hai người đánh nhau, luôn luôn thảnh thơi thảnh thơi thưởng thức trà, nghe được câu hỏi này của Tề Sơn, thản nhiên nói:
“Từ Báo đã thua!”
Diệp Trần vừa mới nói xong, người đàn ông trung niên cởi trần kia, đột nhiên quát to một tiếng, cả người giống như lập tức cao hơn hai ba mươi centimet, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ sát khí cường đại,
“Hây!”
Lai vung tay ra đấm một quyền, trong nháy mắt uy lực tăng vọt gần gấp đôi, mà người đàn ông trung niên mặc áo đen được Từ Báo phái ra, ngay tức khắc không chống đỡ được, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống dưới lôi đài.