Nghe được lời nói này của Thường Liệt thì tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều choáng váng.
“Trước đó lực lượng phòng vệ của Đảo quốc đột nhiên rút quân khỏi đảo Thùy Điếu, Thủ tướng của Đảo quốc công khai hướng Hoa Hạ xin lỗi! Chính là bởi vì hắn sao?”
“Điều này quá đáng kinh ngạc?”
“Nghe thế nào cũng không thể tin được là sức mạnh của một người có thể cường đại tới tình trạng như thế?”
“Trung tướng Thường Liệt có thân phận như thế nào? Chắc là sẽ không ăn nói lung tung a?”
…
Hai mắt của Thường Nam Địch thì trợn lên thật lớn, liều mạng lắc đầu, “Không có khả năng! Đây không có khả năng! Cha! Cha có phải đã nhầm lần gì rồi hay không? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc mới có mười mấy tuổi mà thôi, làm sao lại có khả năng có được thực lực như vậy? Cha cũng không nên bị một số tin tức giả cho lừa bịp a…”
Thường Nam Địch không cam tâm, không nhịn được mà hướng về phía Thường Liệt rống lớn.
Theo quan điểm của hắn thì ngay cả cường giả có cấp độ Tiên Nhân thì khi đối mặt với quân đội đã được hiện đại hóa thì cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Huống chi, lực lượng quân sự của Đảo quốc tuy rằng bị hạn chế phát triển thế nhưng thực lực của lực lượng phòng vệ, tuyệt đối không thể khinh thường, ở trên toàn thế giới vẫn có thể đứng ở hàng đầu, há lại sẽ bị Diệp Trần dùng vũ lực mà phải khuất phục?
Điều này cũng khó mà trách được Thường Nam Địch không tin, chuyện mà Diệp Trần một mình đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc lúc trước, lúc truyền vào trong tai của những người có cấp cao trong quân đội ở trong nước cũng vậy đều không có một ai tin tưởng, bao quát cả Thường Liệt ở bên trong, đều cảm thấy đây chính là một cái tin tức giả, hoàn toàn chính là nói bậy.
Thẳng đến lúc hình ảnh chiến đấu của Diệp Trần được thu qua vệ tinh bày ở trước mặt bọn họ, thì lúc này những người có cấp cao trong quân đội này mới tiếp nhận được đây là sự thật.
Ba!
Không đợi Thường Nam Địch nói xong, Thường Liệt đã trực tiếp trừng hai mắt một cái, sau đó không nói lời gì, lách mình đi tới trước mặt Thường Nam Địch, đưa tay chính là một cái tát mạnh.
Nếu như không phải tu vi của bản thân Thường Nam Địch không yếu, một chưởng này đủ đề tát cho hắn ngất đi!
“Nếu như ngươi không muốn chết thì câm miệng lại cho lão tử!”
Thường Liệt giận dữ mắng mỏ thêm một lần nữa, lúc này mới quay lại nhìn về phía Diệp Trần, một mặt xin lỗi nói:
“Con trai ta không biết gì, nói năng lung tung mạo phạm Diệp thượng tướng, mong rằng Diệp thượng tướng có thể rộng lượng một chút!”
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
“Nếu như không phải ta nể mặt thể diện của Thường lão tướng quân, ngươi cảm thấy hắn bây giờ còn có thể sống để mà nói chuyện với ta sao?”
“Vâng vâng!”
Thường Liệt nghe được điều này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn thì lại quá hiểu, vị tướng quân thiếu niên trước mắt này, tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, phàm là thế lực hay người nào đó trêu chọc tới trên đầu của hắn thì không có một ai có được kết cục tốt nào!
Chuyến đi Đảo quốc ở trên lấy ra làm ví dụ, người này đầu tiên là nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đó là đánh cho lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc bị tổn thất nặng nề, rồi mới gi ết chết Vũ Hạc đại tiên, bức bách Thủ tướng Đảo quốc xin lỗi.
Trước đây không lâu lại không biết vì sao mà một thân một mình giết vào phía đông nam Á Châu, quét ngang quân đội của sáu nước, gi ết chết đại pháp sư Tân Cách đệ nhất cao thủ của Thiên Trúc quốc!
Nếu như dùng một câu để tới hình dung người này đó chính là coi trời bằng vung!
Thường Liệt không hoài nghi chút nào, một khi người này bị chọc giận vậy thì tất nhiên sẽ đưa tới tai họa ngập đầu cho Thường gia bọn hắn!
Lấy thực lực đủ quét ngang cả một nước của người này thì có diệt Thường gia bọn hắn chỉ sợ quốc gia cũng sẽ không trở mặt với hắn dễ dàng như vậy.
Bởi vì cái giá phải trả và tổn thất đều thực sự quá lớn!
Phải biết, Diệp Cuồng Tiên bây giờ đã là một con át chủ bài của Hoa Hạ!
Chỉ cần người này ở Hoa Hạ một ngày thì ngay cả Mỹ quốc, Tô quốc cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Một người đủ để ảnh hưởng tới tương lai của một đất nước!
Đây là nghịch thiên cỡ nào?
Cho nên, không khoa trương một chút nào, chỉ cần người này không làm ra cử chỉ phản quốc thì quốc gia sẽ là nơi khoan dung nhất đối với hắn ta. So sánh giữa hai bên Diệp Trần và Thường gia, Chính phủ lại há có thể đánh đồng với vận mệnh của toàn bộ quốc giachỉ vì một gia tộc?
“Thứ không biết sống chết! Có phải ngay cả cha ngươi, ngươi cũng không nghe lời rồi phải không? Tranh thủ thời gian hướng Diệp thượng tướng dập đầu xin lỗi!”
Thường Liệt hướng về phía con trai của mình lạnh lùng nói.
Sau khi Thường Nam Địch bị cha của mình răn dạy hai lần liên tiếp, cả người đã rất là biết điều.
Tuy rằng trong lòng của hắn, vẫn mang thái độ hoài nghi, thế nhưng đã không có dũng khí để tiếp tục phản bác.
Phải biết, hắn lớn như thế này rồi mà chưa từng thấy qua người cha anh minh thần võ này của mình, có khi nào hiện ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ như thế!
“Diệp thượng tướng, thật…thật xin lỗi!”
Cuối cùng, tuy rằng Thường Nam Địch không có cam lòng, nhưng vẫn cúi cái đầu cao ngạo kia xuống.
Diệp Trần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, một mặt bình thản nói:
“Thôi! Xem ở cha và ông nội của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi lần này!”
Thường Liệt nghe được điều này thì trái tim vẫn luôn treo ở đấy cuối cùng rơi xuống, vội vàng khom người lần nữa nói:
“Đa tạ Diệp thượng tướng! Chờ sau khi ta mang tên nghịch tử này về, chắc chắn sẽ quản giáo chặt chẽ!”
Thường Liệt nói xong thì chuẩn bị mang theo Thường Nam Địch hai chân bị tàn phế rời khỏi.
Tuy nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên lại mở miệng lần nữa, “Chờ một chút!”
Trong lòng Thường Liệt lập tức giật mình, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
“Diệp thượng tướng còn có gì phân phó?”
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên người Uông Thành Lâm ở một bên, thản nhiên nói:
“Còn có một việc! Tập đoàn Cửu Châu sau này không cần thiết phải tồn tại nữa!”
“Ngươi…”
Nghe được điều này, Uông Thành Lâm lập tức trừng lớn hai mắt một cái, trên mặt trong nháy mắt không còn một chút máu nào, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tuy nhiên Uông Thành Lâm này đến cùng vẫn được coi là người đã gặp qua sóng to gió lớn, rất nhanh thì đã trấn định lại, hướng về phía Diệp Trần khom người thi lễ một cái, nói:
“Diệp thượng tướng! Nếu là phân phó của ngài, Uông mỗ tự nhiên tuân theo, chỉ là có thể để cho ta chết cũng phải chết một cách minh bạch có được hay không? Ta tự hỏi tập đoàn Cửu Châu của ta từ trước tới giờ đều chưa từng trêu chọc Diệp tiên sinh ngài a!”
Uông Lành Lâm vẻ mặt biệt khuất, hắn đúng là nghĩ mãi mà không ra, tại sao đối phương cứ phải gây khó khăn đối với tập đoàn Cửu Châu hắn?
Diệp Trần cười lạnh, “Thật sao? Xem ra ngươi còn chưa biết con của người đã từng làm qua cái gì?”
Uông Thành Lâm lập tức ngẩn ngơ, sau đó ở trong lòng đã mắng Uông Tư Tề con trai của hắn máu chó phun đầy đầu rồi.
“Được cái tên tiểu súc sinh nhà ngươi a! Ngươi trêu chọc ai không chọc, làm gì cứ phải trêu chọc vị sát tinh này a! Toàn bộ Uông gia đều bị hại thảm rồi! Trở về nhìn ta xử lý ngươi như thế nào!”
…
Cuối cùng, Thường Liệt mang theo Thường Nam Địch bị phế hai chân rời khỏi, mà lúc Uông Thành Lập trước khi rời đi cũng lập nhiều hứa hẹn, sau khi lần này trở về sẽ lập tức giải tán tập đoàn Cửu Châu.
Đợi hai vị đại lão Thường Liệt và Uông Thành Lâm rời khỏi, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh như chết, thậm chí ngay cả thở mạnh mọi người cũng không dám thở phát ra tiếng động.
Nói đùa, Thường Liệt thân làm Tổng tư lệnh quân khu ở một phương, đều đối với vị Vân Châu Diệp tiên sinh này mà cũng phải cung cung kính kính như vậy!
Thuận miệng một câu nói thì làm cho Uông Thành Lâm giải tán tập đoàn Cửu Châu!
Tuy rằng mọi người cũng không biết nguyên do cụ thể, thế nhưng lại có một điểm mà bọn họ hết sức rõ ràng: Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này là người mà bọn họ không thể chọc nổi!
Còn về hai người Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá ngồi cùng với bàn của Diệp Trần thì vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ trong rung động trước đó.
Sở Phi Yên che lấy miệng nhỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Diệp Trần, dường như muốn nhận thức lại hắn.
Tuy rằng cô ta mơ hồ biết, Diệp Trần ở trong quân đội Hoa Hạ có địa vị không thấp chút nào, thế nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới vậy mà cao tới mức độ kinh khủng như thế!
Ngay cả gia tộc danh tiếng hiển hách như Thường gia, ở trước mặt của hắn cũng phải nhượng bộ lui binh!
“Trên người của người đàn ông này đến cùng còn có bao nhiêu chuyện mà ta còn chưa biết a!”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Sở Phi Yên nhìn về phía Diệp Trần đã bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, lại có chút ngây dại…
P/S: Ta thích nào C4 r nhé….thực ra thì đều đặn 5 chương một ngày cũng dễ, thậm chí 10 chương hoặc hơn cũng dễ vấn đề là có thời gian và động lực a…. có thời gian mà không có động lực thì cũng khó mà dịch hơn 5 chương a…dịch nhiều quá rồi đâm ra cũng có lúc cần thư giãn hoặc động lực không thì có mà tẩu hỏa nhập ma a….mong mọi người thông cảm. Không phải là bắt mọi người phải này nọ kia đâu nha…..