Trên đường trở về Diệp Trần vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có nói thêm lời nào, điều này làm cho Miêu Vĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thẳng đến khi trở lại khách sạn thì ngay vào lúc Miêu Vĩ hoàn toàn yên lòng, chuẩn bị trở về gian phòng của mình thì đột nhiên có giọng nói lạnh lung vang lên ở trong đầu của hắn, “Đừng tưởng rằng ta không biết chút tâm tư kia của ngươi, sau này cách Tiết Mộng Kỳ xa một chút, bằng không, chết!”
Miêu Vĩ lập tức bị dọa đến hồn vía như muốn bay ra khỏi cơ thể, trực tiếp “Phù Phù”, té ngã trên đất, “Vâng vâng vâng! Diệp tiên sinh, ta cũng không dám nữa!”
Tiết Mộng Kỳ ở một bên ngay lập tức không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, Diệp Trần dùng chính là truyền âm bằng thần thức, trực tiếp truyền lời nói vào trong óc của Miêu Vĩ, Tiết Mộng Kỳ tự nhiên không có khả năng nghe được.
…
Ngày thứ hai, đoàn du lịch tiếp tục ngồi máy bay, bắt đầu xuất phát hướng về thành phố Mạc Mạn Tư Khắc của Tô quốc.
Thành phố Mạc Mạn Tư Khắc được xưng là cảng Bất Đống của Bắc Cực, cũng là một trong ba thành phố lớn của thế giới cực địa, từ trước đến nay nổi tiếng về sự thần bí.
“Thánh phố Mạc Mạn Tư Khắc sở dĩ thần bí như vậy thì ngoại trừ bởi vì nó là thành phố duy nhất lấy tàu phá băng chạy bằng hạt nhân tới Bắc Cực, còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn, nơi này là căn cứ quân sự rất quan trọng của phía Bắc Tô quốc!”
“Cho nên, các ngươi phải tuyệt đối ghi nhớ, ở đây thì không được chạy loạn, càng không được gây chuyện thị phi, bằng không nếu bị quân sự coi là gián điệp, đến lúc đó ta cũng mặc kệ!”
Mọi người vừa mới ra sân bay, người đãn đoàn du lịch là ông Tống, nghiêm mặt căn dặn nhiều lần đối với mọi người.
Điều này làm cho du khách vốn còn muốn đi xung quanh thăm quan nhiều một chút thì lại lập tức rất thất vọng.
…
Chẳng mấy chốc, ở dưới sự dẫn đầu của ông Tống, mọi người lại ngồi ô tô đi tới khách sạn đã dự tính từ trước.
Khách sạn ở trên một cái bến cảng ven bờ Bắc Băng Dương, nơi này cũng là khu vực cần phải đi qua để tiến về Bắc Cực.
“Ừm?”
Vừa mới tiến vào khách sạn, Diệp Trần lập tức đã phát giác ra được một chút khác thường.
Trong toàn bộ khách sạn, rõ ràng có thể cảm nhận được có rất nhiều người không phải người thường!
“Xem ra cao thủ các nơi trên toàn cầu cũng đều đã đến! Chỉ là không biết Lang Vương Đảo bên kia có tình huống gì?”
Diệp Trần đang hành động một mình, không có tình báo của Thần Long vệ cho nên có rất nhiều chuyện đến bây giờ cũng còn chưa có rõ ràng cho lắm.
Mục đích chuyến đi này của hắn, chủ yếu là vì phần bản đồ bằng yêu thú trong tay của Lang Vương Khoa Lạc Phu, đối với cái gọi là tiên thụ cũng không cảm thấy chút hứng thú nào.
Tuy nhiên, nếu như ở trước khi hắn còn chưa có nhìn thấy Khoa Lạc Phu mà con hàng này lại bị người gi ết chết vậy thì có chút không ổn.
Thế là, sau khi ở trong khách sạn sắp xếp lại, Diệp Trần đóng cửa phòng, ngay lập tức phóng thích thần niệm ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khách sạn vào trong đó.
Trong lúc nhất thời, lời đối thoại của tất cả mọi người ở trong toàn bộ khách sạn đều tự động rót vào trong thức hải của Diệp Trần, rồi mới thông qua tinh thần niệm lực cường đại nhanh chóng loại bỏ đi tin tức vô dụng.
Một lát sau, Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh quái, “Không nghĩ tới ở chỗ này thế mà còn có thể gặp được người quen, mấy tên này chắc là biết được một chút gì đó, không bằng đi tới hỏi thăm tình huống một chút!”
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần rời khỏi căn phòng đi thang máy và rất nhanh đã lên tới tầng 19.
Tầng 19, ở trong phòng chí tôn sang trọng, trong phòng lúc này có tổng cộng bảy người, khí thế mọi người đều không kém.
“Từ lão ca, nói tình huống mà ngươi điều tra được cho mọi người biết một chút đi!”
Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên, trên người mặc một thân quần áo cổ trang màu trắng, trong tay cầm một cái quạt xếp, y hệt như thư sinh thời cổ đại.
Người này bỗng nhiên chính là võ lâm mihn chủ phương Nam của Hoa Hạ tên là Ngụy Vô Cực!
Mà bên cạnh Ngụy Vô Cực còn có một người đàn ông trung niên cao to khôi ngô ngồi ở đó, chính là Ngư Hóa Long võ lâm minh chủ phương Bắc.
Hóa ra bảy người này lại đều bảy vị cao nhân võ đạo mạnh nhất giới võ đạo của Hoa Hạ.
“Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, căn cứ vào tình báo mà chúng ta đạt được, ngoại trừ cường giả của Mỹ quốc ra thì tạm thời không tra được bất cứ tin tức gì, nhưng những quốc gia lớn còn lại cùng với rất nhiều thế lực cường hoành, gần như đều đã có người hiện thân!”
“Mấy vị chưởng môn, chân nhân giới tu đạo trong nước thì không nói, Lý Như Chân của Cao Ly! Nguyên Điền Khang Sinh cao thủ đệ nhất bây giờ của Đảo quốc! Hai vị Hồng y đại giáo củ của Giáo Đình phương Tây! Huyết tộc cũng có hai vị Thân Vương tới, lại thêm cao nhân thuật pháp của Thiên Trúc quốc cùng với các tổ chức trong bóng tối khác không thuộc về bất cứ một quốc gia nào…”
“Bây giờ xem ra, sức hấp dẫn của Bất Tử quả này quả nhiên rất lớn, gần như cao thủ đỉnh cấp ở khắp các nơi trên toàn cầu đều đã tập trung đến!”
“Đây thì có gì mà phải nói! Đây chính là thần quả có tiếng là có thể khiến người ta tu luyện ra được bất tử chi thân, làm gì có ai mà không muốn lấy được nó đây?”
…
Mọi người đều có vẻ mặt kích động nghị luận một lát, mà Ngụy Vô Cực ngồi ở trên vị trí đầu não thì lại cau mày bỗng nhiên sâu xa nói:
“Theo tình hình trước mắt thì chúng ta thật đúng là không có bất kỳ một chút ưu thế nào đáng nói a!”
Mọi người nghe được điều này thì vốn còn đang vó vẻ mặt hưng phần kích động thì ngay lập tức đã ảm đạm xuống.
Hoàn toàn chính xác, lần này tới tranh đoạt Bất Tử quả đều là là cường giả tuyệt đỉnh cao cấp nhất, như vậy so sánh thì thực lực của những người như bọn họ hoàn toàn chính xác là có chút không đủ a.
“Nếu người kia có thể đến thì tốt!”
Mọi người thi nhau sững sờ, duy chỉ có Ngư Hóa Long hiểu người mà Ngụy Vô Cực nói tới là ai, đang muốn mở miệng nói ra.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, “Leng keng ~ “
Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng của chuông cửa,
Bá bá bá!
Toàn bộ bảy người ngay lập tức đứng dậy, trên mặt thi nhau hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lấy tu vi của những người như bọn họ, có người tới trước cửa thế mà bọn họ không biết được một chút nào?
Chuyện này quá khó mà tin nổi!
Rất rõ ràng, người tới tu vi chỉ sợ ít nhất không kém bọn họ.
“Chẳng lẽ là cao thủ của thế lực khác tìm tới cửa?”
“Không phải a! Thực lực chúng ta ở bên trong các thế lực cũng không nổi bật, hơn nữa chặng đường tới đây đều rất khiêm tốn, cũng không thể bị dẫn tới chú ý quá nhanh đến như vậy mới đúng a!”
“Mấy người đều giữ vững tinh thần, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!”
…
Mặt mũi của tất cả mọi người ở đây đều đầy vẻ cảnh giác, đã tiến vào trạng thái đề phòng.
Vốn cửa phòng bị khóa trái vậy mà tự động mở ra, “Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, đã lâu không gặp a!”
Theo giọng nói bình thản vang lên, một thiếu niên có dáng vẻ tuấn lãng đã chậm rãi từ bên ngoài đi vào.
“Diệp… Diệp tiên sinh! Ngài thế nào tới?”
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long đồng thời kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, rất cung kính thi lễ một cái.
Hôm đó ở Tiêu gia tỉnh Quảng Nam, Diệp Trần hời họt gi ết chết tam đại Thần Nhân của Đảo quốc, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long đã kinh động như gặp được thiên nhân.
Sau đó hai người lại mơ hồ biết được câu chuyện về những hành động vinh quang một mình Diệp Trần quét ngang Đảo quốc thì đối với hắn càng thêm sùng bái tới tột đỉnh.
Thật ra thì chuyến đi Bắc Cực lần này, hai người đã từng có ý mời Diệp Trần rời núi cùng đi, đáng tiếc thư mời đưa tới bên Thần Long vệ lại giống như đá chìm đáy biển, không đạt được bất kỳ câu trả lời nào.
Hai người còn tưởng rằng Diệp Trần đối với chuyện này không có hứng thú, vì thế còn thất vọng một hồi lâu đây.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà lại gặp được Diệp Trần ở chỗ này!
P/S: Ta thích nào…sáng bận việc cơ quan nên chỉ dịch được 1 chương về thức trưa dịch cho mọi người a….