“Điều này…Điều này sao có khả năng!”
Chẳng những mặt mũi Bách Lý Trường Tùng tràn đầy chấn kinh, mọi người vây xem ở xung quanh, toàn bộ cũng cảm thấy choáng váng.
“Cái tên này, vậy mà phá giải chiêu thức của Bách Lý tiền bối dễ đang như thế?”
“Hơn nữa còn có thể đánh lui Bách Lý tiền bối, đây là thực lực cỡ nào?”
“Hắn còn quá trẻ, làm sao lại có sức chiến đấu kh ủng bố tới như vậy?”
…
“Ngươi…ngươi đến cùng là ai?”
Hai mắt Bách Lý Trường Tùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, rống lớn một tiếng nữa.
Có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, đối phương ít nhất cũng là cường giả có cùng cấp bậc với hắn.
Thế nhưng là, cường giả trẻ tuổi như vậy hắn còn chưa từng nghe thấy, chính là vị đệ nhất thiên tài kia của Ma giới bọn họ cũng có sự chênh lệch với người này rất xa.
Cho nên, thân phận của Diệp Trần để hắn có chút nghi ngờ không thôi.
Diệp Trần cười lạnh, “Bằng ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!”
Nói xong lời này, Diệp Trần cũng không có tiếp tục nói nhảm với hắn, trực tiếp hai ngón làm kiếm bỗng nhiên hướng Bách Lý Trường Tùng một chỉ.
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu tím sáng chói, gióng như lưu tinh bắn thẳng về phía Bách Lý Trường Tùng!
“Cái gì!”
Sắc mặt của Bách Lý Trường Tùng lại hoàn toàn thay đổi một lần nữa, bởi vì hắn từ trên đạo kiếm mang này cảm nhận được vô cùng rõ ràng một cỗ cảm giác uy hiếp cường đại!
“Cảnh giới Trùng Tiêu! Người này tuyệt đối là có cảnh giới Trùng Tiêu!”
Bách Lý Trường Tùng cuồng hống trong lòng, đã tới mức không kịp đi suy nghĩ tới Ma giới từ khi nào lại có cường giả cảnh giới Trùng Tiêu trẻ tuổi tới như vậy, mà ở dưới chân ngay lập tức nhanh lùi lại, nhanh chóng lui lại tới cửa quán rượu.
“Ừm?”
Đúng lúc này, đạo kiếm mang làm cho người sợ hãi kia đột nhiên biến mất không thấy.
“Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi của ta bị sai? Thật ra thì đối phương cũng không có lợi hại như vậy?”
Bách Lý Trường Tùng thấy thế thì không thể không thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Đúng lúc này:
Oanh!
Đạo kiếm mang đột nhiên biến mất kia lại đột nhiên xuất hiện ở đằng sau Bách Lý Trường Tùng!
“Cái gì! Xuyên toa không gian? Đây là võ kỹ gì?”
Chờ Bách Lý Trường Tùng phản ứng lại thì cũng đã muộn, luồng kiếm mang màu tím kia, trong nháy mắt đã xuyên thấu qua đầu của Bách Lý Trường Tùng.
Bành!
Đầu của Bách Lý Trường Tùng ngay lập tức nổ tung lên, rồi thi thể mới chậm rãi ngã xuống.
Oanh!
Toàn bộ mọi người ở trong quán rượu thấy được cảnh này thì tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhân vật truyền kỳ như Bách Lý Trường Tùng thành danh đã mấy chục năm, lại bị một người trẻ tuổi còn chưa biết tên, một chiêu nháy mắt giết rồi?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cho dù ai cũng không thể tin được điều này là thật!
“Trùng Tiêu lão tổ! Người này nhất định là một vị Trùng Tiêu lão tổ!”
“Trong truyền thuyết thượng cổ Tát Mãn nhất tộc có thuật phản lão hoàn đồng, mấy trăm tuổi mà còn trẻ như thiếu niên!”
“Nhất định là như thế! Chắc chắn không sai!”
…
Rầm rầm!
Sau khi mọi người kịp phản ứng thì cả một cái phòng rộng lớn, tất cả mọi người thi nhau quỳ xuống hướng về phía Diệp Trần quỳ bái.
Ở bên trong Ma giới, cường giả cảnh giới Trùng Tiêu được gọi là Trùng Tiêu lão tổ, là nhân vật cấp Chí Tôn của Ma giới, được vạn người ngưỡng mộ, người bình thường nhìn thấy đều cần phải quỳ xuống hành lễ quỳ lạy mới được.
“Phù phù!”
Hách Liên Phi Bằng sử sốt một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì cũng lập tức quỳ xuống trên mặt đất sau đó thì dập đầu như giã tỏi, liều mạng cầu khẩn, “Tiền bối! Ta sai rồi! Là ta sai rồi! Ta nguyện ý tự đoạn hai tay, cầu ngài tha ta một mạng!”
Nếu như trước đó Hách Liên Phi Bằng biết được thực lực thực sự của Diệp Trần, hắn có nói cái gì cũng không dám đi gây chuyện với một vị Trùng Tiêu lão tổ.
Tuy nhiên, đối mặt với sự cầu xin của Hách Liên Phi Bằng, Diệp Trần một mặt hờ hững, “Ta đã cho ngươi cơ hội sống sót, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng a!”
Nói xong lời này, Diệp Trần chậm rãi giơ cánh tay lên.
Hách Liên Phi Bằng thấy thế thì lập tức suýt chút nữa sợ tới tè ra cả quần, mắt thấy cầu xin không được thì lập tức lại lạnh giọng nói:
“Ngươi thần thần bí bí như vậy bố ai biết được ngươi là ai có cảnh giới gì để mà biết không đắc tội? Nhưng coi như ngươi là Trùng Tiêu lão tổ thì lại như thế nào? Phủ Hách Liên tướng quân ta có tổng cộng bốn vị Trùng Tiêu lão tổ, nếu như ngươi giết ta thì ngươi cũng đừng hòng sống mà ra khỏi Ma Hoàng thành!”
“Ồ? Thật sao? Vậy ta ngược lại là rất muốn thử một lần!”
Cùng lúc nói xong lời này, bàn tay của Diệp Trần chậm rãi rơi xuống.
Oanh!
Một cái bóng mờ khổng lồ hình bàn tay màu vàng óng, nặng nề hướng Hách Liên Phi Bằng giáng xuống.
“Không!!”
Hách Liên Phi Bằng lập tức rống lớn một tiếng, rồi mới quay người co cẳng muốn chạy trốn, đáng tiếc ở dưới cỗ khí thế áp bách cường đại kia, hắn căn bản không có cách nào động đậy thân thể, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cái bóng mờ khổng lồ hình bàn tay màu vàng óng rơi xuống.
“Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận…”
Hách Liên Phi Bằng không cam lòng hét lớn một tiếng, tuy nhiên không chờ hắn nói xong câu nói cuối cùng của mình thì cũng đã hoàn toàn bị bao phủ ở dưới cái bóng mờ khổng lồ hình bàn tay màu vàng óng kia, trong nháy mắt biến thành một đống thịt vụn.
“Tê ~~~ “
Toàn bộ mọi người trong quán rượu thấy được cảnh này thì lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
“Hắn vậy mà…thật giết đi Hách Liên công tử!”
“Cho dù hắn thật là Trùng Tiêu lão tổ, phủ Hách Liên tướng quân kia thế nhưng là có khoảng bốn vị! Chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?”
“Xuỵt! Nói nhỏ chút, cẩn thận đừng để hắn nghe được, nếu không sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi!”
…
Nghe tiếng nghị luận của mọi người vào trong tai, Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán, hắn không có ý trêu chọc rắc rối, thế nhưng rắc rối lại luôn tự tìm tới cửa của chính mình.
Tuy nhiên, thân là người tu chân, thì cứ thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng!
Quản hắn là ai, trêu chọc đến trên đầu mình, giết là được, không có cái gì mà phải hối hận cả.
“Chưởng quỹ, bây giờ người này chết rồi, gian phòng chữ Thiên có thể để cho chúng ta được rồi chứ?”
Diệp Trần hời hợt gi ết chết Hách Liên Phi Bằng, ngược lại hướng chưởng quỹ quán rượu thản nhiên nói.
Chưởng quỹ quán rượu kia sớm đã bị dọa đến nỗi tè cả ra quần, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, giọng nói run run nói:
“Vâng vâng vâng! Ta đây mang tiền bối đi gian phòng chữ Thiên ngay!”
Nói xong, chưởng quỹ quán rượu run lẩy bẩy từ dưới đất bò dậy, dẫn một đoàn người Diệp Trần đi thẳng tới gian phòng chữ Thiên.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức ngạc nhiên thêm lần nữa:
“Người này, giết công tử dòng chính của phủ Hách Liên tướng quân, vậy mà giống như người không có việc gì!”
“Chẳng lẽ hắn tuyệt không sợ Hách Liên gia tộc trả thù sao?”
“Cái này cũng kiểu như trâu bò đi!”
…
Lại nói một đoàn người của Diệp Trần sau khi tiến vào gian phòng chữ Thiên.
Chưởng quỹ quán rượu kia, giống như sợ Diệp Trần nhớ lại cử chĩ thất lễ của hắn trước đó, rượu ngon thức ăn ngon lập tức thi nhau bưng lên, đồng thời biểu thị tất cả mọi thứ đều miễn phí.
Tuy nhiên, Nạp Lan Nhu Nhiên và một đám thị vệ lại không có cao hứng một chút nào, mặt mũi của mọi người đều đầy vẻ u sầu, đứng ngồi không yên, ăn cũng chẳng ngon, tiểu tiện cũng chẳng dám đi.
“Diệp tiền bối, nếu không chúng ta hay là tranh thủ…thời gian đi nhanh lên đi!”
Cuối cùng, Nạp Lan Nhu Nhiên nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ.
Diệp Trần nhưng vẫn một mặt bình thản như cũ, “Sao không thấy vẻ mặt hả hê của ngươi như lúc trước? Không cần phải vội vàng làm gì! Chờ Đái An Na trở về hẵng tính!”
Nạp Lan Nhu Nhiên cảm thấy xấu hổ nhưng ngay lập tức cuống lên, “Thế nhưng là phủ Hách Liên tướng quân là thế lực rất lớn ở Ma Hoàng thành, một khi để bọn hắn nhận được tin tức thì chỉ sợ chúng ta…”
Không nghĩ tới, Diệp Trần dứt khoát trực tiếp nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói:
“Nếu bọn họ dám tới, giết cả bọn là được! Việc này ngươi không cần nhiều lời!”
“Rõ!”
Nạp Lan Nhu Nhiên nghe ra ý không vui trong lời nói của Diệp Trần thì lập tức không còn dám khuyên nhiều, đành phải ngoan ngoãn lui sang một bên, tuy nhiên ở phía trên gương mặt xinh đẹp, vẻ sầu lo lại càng phát ra nồng đậm…
P/S: Ta thích nào….chương thứ 7…..vì được ủng hộ 100 KP =))