Theo giọng nói tràn ngập sát khí này quanh quẩn ở trên trời cao.
Ầm!
Huyết Thiên Hải trực tiếp vỗ xuống một chưởng, “Huyết Ảnh Sát!”
Ầm ầm!
Một đạo chưởng ấn màu máu to lớn giống như một tòa Ngũ Chỉ sơn, hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống.
Một chưởng này so với một chưởng trước đó, uy lực mạnh hơn không chỉ mười lần!
Rất rõ ràng, Huyết Thiên Hải đã thật sự nổi giận, hơn nữa sau khi nhìn thấy thực lực Diệp Trần, cũng không còn lưu thủ.
Rầm rầm! Chưởng ấn màu máu kia còn chưa rơi xuống, phòng ốc ở xung quanh trong phạm vi trăm mét đều hóa thành bột mịn!
Mà đám người Linh Sơn nhìn thấy tính huống không ổn, sớm đã lui xa ra bên ngoài tới vài trăm mét.
“Đây chính là uy lực của cường giả đệ nhất Huyết Nguyệt tông sao?”
“Quả nhiên đáng sợ a!”
“Cũng không biết Diệp đạo hữu có thể đỡ được hay không?”
…
Sự sống và cái chết của Diệp Trần bây giờ đã liên quan trực tiếp tới sự tồn vong của toàn bộ Hắc Nham thành, mọi người tự nhiên không hy vọng hắn chết ở dưới tay Huyết Thiên Hải.
Thế nhưng là, theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần muốn đánh bại Huyết Thiên Hải vậy thì gần như là chuyện không thể nào.
Lúc mọi người ở đây không ngừng lo lắng thì chưởng ấn màu máu kia đã rơi vào phía trên mặt đất.
Ầm ầm!
Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét mà Diệp Trần giống như căn bản không phản ứng kịp thì đã bị chưởng ấn khổng lồ kia bao chùm vào trong đó.
“Ai!”
Nhìn tới đây, đám người Linh Sơn thi nhau thở dài:
“Quả nhiên a!”
“Thực lực chênh lệch cách xa quá mức, căn bản không có bất kỳ điều kỳ diệu nào xảy ra!”
“Dưới Hóa Thần đều là giun dế, lời này quả nhiên không giả!”
…
Nghe được mọi người than ngắn thở dài, Linh Vận ở một bên lập tức như bị sét đánh, cả người đờ đẫn đi một lúc.
“Hắn cứ như vậy… Chết rồi?”
Huyết Thiên Hải ở trên trời cao nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ khinh miệt, “Hừ! Tiểu tử, người chẳng qua cũng…”
Không đợi hắn nói hết lời, ở trong hố sâu phía dưới kia lại có một giọng nói tràn ngập ý trêu tức đột nhiên vang lên, “Lão đầu, ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Ngay cả gãi ngứa cho tiểu gia ta cũng còn chưa đủ a!”
Oanh!
Kèm theo tiếng trêu tức kia vang lên, ở trong hố sâu phía dưới có một đạo kim mang lóe sáng xông thẳng trời cao!
“Cái gì! Hắn là con đỉa sao? Vậy mà không chết?”
Huyết Thiên Hải nhanh chóng nhìn vào, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, trên mặt già hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, chỉ thấy Diệp Trần ngạnh kháng một kích toàn lực của hắn, lúc này kim mang lưu chuyển quanh thân, chẳng những không có bị thương, khí tức ngược lại tăng vọt, vậy mà không kém cỏi hơn hắn chút nào!
“Diệp đạo hữu không chết!”
Linh Vận nhìn thấy đạo thân ảnh thiếu niên giống như chiến thần ở trên không trung kia thì lập tức kích động đến nhẩy dựng lên.
Đám người Linh Sơn cũng tương tự, mọi người vui mừng ra mặt, đồng thời cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trên gương mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi cũng là cảnh giới Hóa Thần? Không đúng! Trên người của ngươi rõ ràng chỉ có lực lượng của cảnh giới Kim Đan, làm sao lại có khí tức cường đại như thế?”
Huyết Thiên Hải đúng là đầu có phần choáng, mắt có phần hoa.
Đối với tu chân giả mà nói, thân thể giống với một cái vật chứa rất lớn.
Mà cảnh giới càng cao thì cái vật chứa này cũng càng lớn, có khả năng gánh chịu được năng lượng cũng càng nhiều.
Nhưng mà người thiếu niên trước mắt này rõ ràng chỉ có cảnh giới Kinh Đan, lại gánh chịu lấy năng lượng không kém cường giả cảnh giới Hóa Thần một chút nào, dựa theo lý thuyết thì có lã cần phải bạo thể mà chết mới đúng a?
Làm sao có thể gánh chịu được năng lượng to lớn như vậy mà vẫn còn sống hồn nhiên như cô tiên vậy?
Điều này quá không hợp thói thường!
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương là chính mình đang thi triển bí thuật Nghịch Sinh Bách Chuyển, cưỡng ép tăng thực lực của mình lên tới mấy chục lần.
“Thủ đoạn của ta, ngươi đừng có mơ mà đoán được!”
Nói xong lời này, kiếm mang của Tử Quỳnh kiếm đã phóng lên trời cao một lần nữa, không giữ lại một chút nào giết thẳng tới Huyết Thiên Hải.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, hai người ở trên trời cao đã giao thủ hơn mười chiêu.
Mà trong mắt mọi người phái dưới thì bọn họ lại chỉ có thể nhìn thấy một đỏ một tiến hai luồng ánh sáng không ngừng va chạm vào nhau ở trên không trung, kèm theo đó là tiếng nổ lớn xé nứt không gian, giống như ngày tận thế, trong lúc nhất thời khó có thể phân ra thắng bại!
“Thật sự không nghĩ tới a, Diệp tiền bối vậy mà có thể đánh với Huyết Thiên Hải thành cục diện như vậy!”
“Chúng ta trước đó thật sự đúng là mù mắt, có mắt mà không nhìn thấy Chân Long!”
“Diệp tiền bối quá, quá mạnh!”
…
Các cao thủ Hắc Nham thành thì thi nhau bàn luận, thay đổi cách xưng hô với Diệp Trần, trong vô thức biến thành Diệp tiền bối, trong giọng nói lộ ra vô cùng kính nể.
Mà những tên hạ nhân trong phủ thành chủ thì thi nhau la lối om xòm:
“Diệp tiền bối ta yêu ngươi chớt đi được!!!!”
…
Các cao thủ Hắc Nham thành đang bàn luận nhìn sang thì trố mắt mà nhìn, “Ê này ngươi nhìn lại ngươi xem ngươi là cái giống gì a, vô sỉ a!” Một tên cao thủ không nhịn được cười mà thốt ra.
Đến giờ khác này, Diệp Trần ở trong mắt những người này đã là một đại nhân vật có cấp bậc ngang với Huyết Thiên Hải.
“Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ sáu!”
Bên trong tiếng nghị luận của mọi người, trên không trung ánh sáng màu tím bỗng nhiên trở nên đại thịnh, thế mà một lần hành động áp đảo uy thế ánh sáng màu đỏ!
“Phá cho ta!!”
Kèm theo đó là một giọng nói giống như thiên lôi vang lên:
Ầm ầm!
Hao luồng ánh sáng lại hung hăng va chạm vào nhau một lần nữa.
Luồng ánh sáng màu đỏ như máu kia ngay lập tức từ trên không trung rơi xuống, giống như sao băng rơi xuống!
Bành!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn trăm mét!
“Kết thúc?”
Mọi người thấy cảnh tượng này, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhanh chóng nhìn lên không trung.
Chỉ thấy ở trên mảnh không trung kia có một đạo thân ảnh thiếu niên gầy gò đang ngang nhiên đứng lơ lửng trên đó.
“Là Diệp tiền bối!”
“Diệp tiền bối thắng!”
“Diệp tiền bối thế mà có thể đánh bại được Huyết Thiên Hải, Thái Thượng trưởng lão của Huyết Nguyệt tông?”
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Bốp!”
“Tại sao ngươi đánh ta?”
“Ngươi có đau không?”
“Có!”
“Vậy có phải là mơ không!”
“Ồ hình như không!”
“Ha ha Diệp tiền bối thắng rồi!”
…
Mọi người ở dưới quan sát một trận chiến này, đám người Hắc Nham thành có tới mấy vạn, tất cả đều sợ đến ngây người.
Có một số cao thủ của Hắc Nham thành thì giống như thần kinh chổng ngược lên trời…vui sướng kêu rên lên.
Tuy nhiên không đợi đám người Linh Sơn được cao hứng một cách trọn vẹn, phía dưới hố sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng giống như thanh âm phát ra từ trong địa ngục:
“Muốn giết chết Huyết Thiên Hải ta, nào có dễ dàng như vậy!”
Oanh!
Giọng nói rơi xuống, một đao bóng người màu máu bay ra từ trong hố sâu, bỗng nhiên chính là Huyết Thiên Hải toàn thân đều là vết máu.
“Tiểu tử! Tuy rằng bản tọa không biết người dùng bí thuật gì, tuy nhiên có thể bức bách bản tọa đến loại trình độ này thì ngươi cũng hoàn toàn chính xác không có đơn giản!”
“Tuy nhiên, đến đây rồi thì cũng nên dừng lại thôi!”
Huyết Thiên Hải ngẩng đầu nhìn Diệp Trần ở trên trời cao, sau khi chậm rãi nói xong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng dài:
Oanh!
Trên đỉnh đầu Huyết Thiên Hải thế mà xuất hiện một cái mâm tròn màu máu rất lớn, giống như một vầng mặt trời màu máu yêu dị, tỏa ra ánh sáng màu máu tà ác mà quỷ dị!
Mà ở dưới cái bóng của ánh sáng màu máu, ở toàn bộ phía dưới Hắc Nham thành, thậm chí là trong phạm vi mấy trăm dặm, đều như rơi vào bên trong biển máu mênh mông, ngoài Diệp Trần ra thì tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ vạn phần, toàn thân run lẩy bẩy.
“Đây…đây chẳng lẽ chính là Huyết Nhật Yêu Luân theo như trong lời đồn sao? Không nghĩ tới cái tà vật này vậy mà thật sự tồn tại!”
“Theo như lời đồn thì vật này chính là một cái tà khí thượng cổ, so với Huyết Ngục Thần Bi có sự tồn tại càng quỷ dị hơn!”
“Nghe nói vật này có thể nuốt tất cả sinh linh trên thế gian, phàm là người gặp qua vật này đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, trước đó vẫn cho đó chỉ là lời đồn nhảm nhí, không nghĩ tới lại là thật!”
“Xong xong! Chúng ta hôm nay chỉ sợ đều phải mất mạng tại đây!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh trốn đi!”
…
Mọi người xung quanh trong lúc hoảng sợ cũng không nghĩ được nhiều lắm, thi nhau quay đầu cắm đầu là chạy như bị chó đuổi.