Một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông, đường đường cường giả Độ Kiếp Đế Quân lại bị người trẻ tuổi thần bí này đánh bại, dọa đến chạy trối chết rồi?
Cũng khó trách mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, dù sao cường giả cảnh giới Độ Kiếp Đế Quân thế nhưng là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ Tu Chân giới!
Đế Quân giận dữ có thể dễ dàng phá hủy một phương tinh vực!
Bây giờ thế mà bị thua ở trong tay một người trẻ tuổi, hoàn toàn chính xác có chút khó tin.
Diệp Trần nhìn thấy Ti Mậu Thiên muốn chạy trốn thì lập tức cười lạnh, cũng không có đuổi theo mà hô to một tiếng:
“Lão vượn! Cửu lão!”
Ti Mậu Thiên kia vừa mới vọt ra ngoài hơn mười dặm, phía trước độ nhiên xuất hiện một đao thân ảnh cao lớn khôi ngô, trực tiếp diêu không một quyền đập về phía hắn!
Ầm ầm!
Không gian nổ tung, uy lực khủng khiếp!
Uy lực của một quyền này đủ để dễ dàng đánh nổ một quả tinh cầu cỡ nhỏ!
“Cái gì! Lại là một vị cường giả có thực lực Độ Kiếp Đế Quân!!”
Ti Mậu Thiên lập tức hoảng sợ không thôi, hai tay vội vàng đẩy ra, cố gắng ngăn cản.
Ầm ầm!!
Chân nguyên của hai người hung hăng va chạm vào nhau, Ti Mậu Thiên lập tức bay ngược lại, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
“Thực lực của người này không thua kém gì tông chủ, ta tuyệt đối không phải là đối thủ!”
Ti Mậu Thiên trong nháy mắt đánh giá ra, chính mình xa xa không phải là đối thủ của đại hán khôi ngô, gần như không có một chút do dự nào, cùng lúc thân thể bay ngược ra đằng sau lại thuận thế hướng một cái phương hướng khác chạy như điên. Tuy nhiên, hắn vừa mới chạy ra ngoài được khoảng cách trăm dặm thì phía trước đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một ông lão, hướng về phía hắn vỗ xuống một chưởng:
“Sao lại thế! Lại là một tên Độ Kiếp Đế Quân?”
Ti Mậu Thiên lập tức sắp khóc.
Trước đó tên đại hán khôi ngô kia là Hỗn Thế Ma Viên hóa thân, bây giờ ông lão này thì tự nhiên chính là Cửu U Thôn Thiên Mãng hóa thân.
Hai người bọn họ, một là yêu thú bát giai thực sự, một là dị chủng thượng cổ, tất cả đều có thực lực của Độ Kiếp Đế Quân, cả hai đều không thua kém gì tứ đại Đế Quân trước kia!
Nếu bọn họ không có hiện ra nguyên hình thì thực lực cũng không được phát huy hoàn toàn, Ti Mậu Thiên lại làm sao có thể chống đỡ được một kích của Hỗn Thế Ma Viên?
Dù là như thế, Cửu U Thôn Thiên Mãng vỗ xuống một chưởng, Ti Mậu Thiên vốn đã bị thương thật nặng cũng đã không chịu nổi.
Ầm!
Ti Mậu Thiên tuy rằng cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị một chưởng này của Cửu U Thôn Thiên Mãng hung hăng đập xuống, giống như một viên thiên thạch, nặng nề hướng phía dưới rơi xuống.
“Chết đi!!”
Diệp Trần ở phía dưới, ngay lập tức giơ Diệt Thế Ma đao lên, lại là một đạo đao mang được bổ ra.
“Không!!”
Ti Mậu Thiên lập tức rống lớn một tiếng, lập tức vào pháp bảo trữ vật ở cổ tay mình một cái:
Oanh!
Kém theo đó là một đạo hào quang sáng chói sáng lên, một cái pháp bảo giống như mai rùa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ti Mậu Thiên, bỗng nhiên lại là một kiện Tiên khí, mà lại là Tiên khí loại hình phòng ngự.
Đáng tiếc, sau khi đạo đao mang kia của Diệp Trần rơi xuống, món pháp bảo phòng ngự kia ngay cả một giây đồng hồ cũng không chống đỡ nổi thì “Bành” một tiếng, trực tiếp vỡ vụn ra!
“Phốc!”
Ti Mậu Thiên lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa, cả người lại bay ngược ra đẳng sau một lần nữa.
Cảnh tượng xảy ra trước và sau đó, nói thì chậm thật ra thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cường giả Đế Quân trước đó còn mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi, đã thua tan tác như chó nhà có tang, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mọi người của Lạc Hà tông ở phía dưới xem tới thổn thức không thôi.
“Tiểu tử! Ta chính là bát đại trưởng lão Kình Thương tông, ngươi dám đụng đến ta mà không sợ phải tiếp nhận lửa giận của Kình Thương tông sao?”
Ti Mậu Thiên bị Diệp Trần, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng ba người có thực lực của cường giả Đế Quân vây quanh vào giữa, hơn nữa bản thân hắn đã bị trọng thương, tự biết là căn bản không có cách xông ra vòng vây, không thể không gầm thét một tiếng.
Diệp Trần cười lạnh, Diệt Thế Ma đao trong tay đã chậm rãi giơ lên cao một lần nữa:
“Cho dù là Công Tôn Vô Ngã, ta cũng không có để vào mắt, huống chi là ngươi!”
Nói xong lời này, Diệp Trần không lưu tình chút nào, lại bổ xuống một đao nữa.
Mà cùng lúc đó, Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng cũng cùng lúc xuất thủ.
“Không!!!”
Ti Mậu Thiên lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.
Đáng tiếc là ở trước mắt ba người này, mỗi một người đều có thực lực giết được hắn, bây giờ cả ba cùng lúc xuất thủ, hơn nữa trên người hắn lại bị trọng thương thì có thể chống đỡ được như thế nào?
Bành!
Ở dưới sự hợp kích của tam đại cường giả, đáng thương cho Ti Mậu Thiên đường đường là cường giả Đế Quân, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu.
“Kình Thương tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Tất cả các ngươi, tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải chết!!!”
Sau khi nhục thân của Ti Mậu Thiên bị hủy, một sợi tàn hồn còn sót lại phát ra một tiếng gào thét giận dữ cuối cùng, vang lên quanh quẩn giữa thiên địa.
Người của Lạc Hà tông ở phía dưới nghe được lời này của Ti Mậu Thiên, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi hoàn toàn, trên dưới toàn bộ núi Lạc Hà đều yên tĩnh như chết!
Sau khi trầm mặc một lát, trong ánh mắt Quỳnh Bích Lạc nhìn về phía Diệp Trần lập tức hiện ra sắc mặt giận dữ:
“Tại sao ngươi có thể cứ giết hắn như vậy! Ngươi có biết không, hắn là một trong bát đại trưởng lão của Kình Thương tông, đắc tội Kình Thương tông, chẳng những cái mạng nhỏ của ngươi khó bảo đảm, ngay cả Lạc Hà tông chúng ta cũng phải vì ngươi mà chịu liên lụy!”
Diệp Trần lập tức nhướng mày, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lùng:
“Nữ nhân ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ngươi không đắc tội Kình Thương tông thì Kình Thương tông sẽ bông tha các ngươi sao? Thật sự là không thể nói lý!”
Nếu nữ nhân này không phải là sư phụ của Hi Nguyệt, Diệp Trần chỉ sợ sớm đã lấy một bàn tay ngay lập tức đập tới, chứ sẽ không nói nhảm với nàng, càng không cần phải bất chấp nguy hiểm đi tới Tu Chân giới.
Lúc này tên đại trưởng lão của Lạc Hà tông có chủ trương đầu hàng Kình Thương tông kia cũng không nhịn được hướng về phía Quỳnh Bích Lạc, oán hận nói:
“Hừ! Ngu xuẩn! Nếu như ngươi sớm đáp ứng đầu hàng thì chẳng phải đã xong rồi không, bây giờ nháo đến tình trạng này, Lạc Hà tông chúng ta từ trên xuống dưới đều phải vì ngươi mà chôn cùng!”
Quỳnh Bích Lạc đang muốn mở miệng phản bác, Diệp Trần lại trực tiếp bổ một đao tới:
“Loại người khúm núm chỉ biết nịnh bợ! Nên giết!”
Trong lòng Diệp Trần đang kìm nén một cỗ tức giận không có chỗ phát ti3t, vừa vặn có người đụng vào họng súng hắn, hắn đương nhiên sẽ không lưu tình.
Bành!
Tên trưởng lão của Lạc Hà tông kia trong nháy mắt bị một đao của Diệp Trần chém thành hai nửa, trong nháy mắt hóa thành một đám sương máu.
Tê ~~
Đệ tử Lạc Hà tông ở xung quanh lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả mọi người đều lùi lại phía sau, sợ sẽ trở thành vong hồn dưới đao Diệp Trần.
Mà ngay cả Quỳnh Bích Lạc cũng bị thủ đoạn lôi đình của Diệp Trần hù dọa, há hốc mồm, lời nói trước đó đã đến miệng lại trực tiếp nuốt ngược trở vào.
Diệp Trần thấy việc mình giết gà dọa khỉ đã có hiệu quả, lúc này mới thu hồi Diệt Thế Ma đao lại, nhàn nhạt liếc qua Quỳnh Bích Lạc, nói:
“Nếu như không xem ở trên thể diện của Hi Nguyệt, Lạc Hà tông các ngươi sống chết ra sao có liên quan gì với ta?”
“Việc đã đến nước này, hiện tại ở trước mặt các ngươi chỉ có hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, các ngươi tiếp tục ở lại nơi này, chờ đại quân của Kình Thương tông đến, một lần hành động dẹp sạch cách ngươi!”
“Thứ hai, bỏ mọi thứ ở sơn môn này đi, theo ta di chuyển đến một nơi an toàn!”
“Muốn chết hay là sống, do các ngươi chọn đi!”
Thật ra thì Diệp Trần trước đó sở dĩ trực tiếp giết Ti Mậu Thiên kia đi chính là tính tới một bước này.
Cao tầng của Kình Thương tông chết ở Lạc Hà tông, hai đại tông môn đã rơi vào trong cục diện không chết không thôi, ở lại cũng chỉ có một con đường chết, Lạc Hà tông nếu như muốn còn tồn tại thì cũng chỉ có thể đi theo hắn!
P/S: Ta thích nào…chương 5….sắp tết mà bận quá trời