Đọc truyện Full

Chương 75-2: Cảm thấy bạn trai thật là đáng yêu muốn hôn thì làm thế nào?

Cho
đến khi Thành Dao trở lại dưới văn phòng Quân Hằng, mặt và hai tay của cô vẫn
còn nóng, trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn câu nói trịnh trọng cuối cùng kia của
Lý Mộng Đình.

Nội
tâm cô tràn đầy sự kích động và cảm giác tự hào mãnh liệt về nghề nghiệp.

Trong
cuộc đời, không có mấy lần, có được cảm giác thành tựu to lớn như vậy. Lúc nhận
được nhiều tiền thưởng cũng không có.

Tiền
Hằng nói không sai, mỗi một nghề đều có sự mệnh đặc biệt của nó.

Luật
sư cũng có.


một phần của hệ thống vận hành luật pháp, ngoài việc giúp đỡ luật pháp vận hành
trật tự hoàn thiện, thì Thành Dao nghĩ, sứ mệnh của mỗi một người làm luật,
không chỉ là giải quyết các vụ kiện tranh chấp, mà còn phải truyền bá niềm tin
pháp luật cho xã hội.

Trước
kia cô không hề hiểu “niềm tin pháp luật” mà Tiền Hằng nói là loại thể hội gì,
nhưng cho đến ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng lờ mờ lĩnh ngộ ra những lời này.

Nội
tâm Thành Dao pha trộn giữa sự phấn khởi, kích động và tự hào, đợi đến khi cô
phản ứng lại, thì cô đã gọi điện thoại cho Tiền Hằng.

Cô muốn nói cho anh.
Muốn nói cho anh đầu tiên.

Không phải bởi vì anh là
sếp, mà bởi vì anh là người đàn ông của cô.

Nhưng khi cô vừa mới
nghe điện thoại vang lên tiếng “píp” thứ ba, thì có một bàn tay từ phía sau cầm
lấy điện thoại của cô.

Thành Dao quay đầu, thì
thấy Tiền Hằng đứng sau lưng cô, một tay còn cầm một chồng tài liệu hồ sơ tài
liệu, giống như là mới trở về từ phiên tòa đang chuẩn bị lên tầng.

Anh cúp điện thoại của
Thành Dao, trả điện thoại lại cho Thành Dao, nhíu mày: “Gọi điện thoại làm gì,
về Quân Hằng vào văn phòng tìm anh không phải là được sao?”

Thành Dao hơi ngượng
ngùng, cô thành thật nói: “Bởi vì chuyện em muốn nói, không phải lấy thân phận
của nhân viên…Cho nên nếu muốn công và tư rõ ràng, thì ở bên ngoài gọi điện
thoại cho anh sẽ thích hợp hơn, vào văn phòng anh nói những chuyện này thì
không tốt lắm.”

Tiền Hằng nhíu mày, bất
mãn nói: “Em là đồ ngốc sao? Văn phòng của anh, em muốn vào thì đi vào là được.
Đây là cái nguyên tắc bảo thủ gì?”

Thành Dao nhìn Tiền
Hằng: “Nguyên tắc này là do anh quy định.”

“…” Tiền Hằng ho khan
một tiếng, “Cái chuyện nguyên tắc này, thỉnh thoảng cũng phải thay đổi theo
tình hình.”

Bây giờ đối mặt với Tiền
Hằng, cho dù là đứng dưới văn phòng người đến người đi nói chuyện, không biết
tại sao, Thành Dao cũng thấy xấu hổ khẩn trương, luôn cảm thấy cả thế giới đều
đang nhìn chằm chằm cô và Tiền Hằng, rất sợ người đi qua lại nhìn ra manh mối
quan hệ của cô và Tiền Hằng.

Cô nhìn Tiền Hằng: “Nếu
không thì đến Starbucks bên cạnh nói? Em vẫn cảm thấy tới văn phòng nói chuyện
không tốt lắm.”

Thành Dao nói xong, mới
thấy ảo não, Tiền Hằng không uống Starbucks, không chỉ không uống, mà còn ghét
cay ghét đắng hương vị và bầu không khí trong quán cà phê Starbucks.

Nhưng ngoài dự đoán của
cô, Tiền Hằng lại nhẹ giọng “ừ” một tiếng, sau đó đi thẳng về phía Starbucks,
thậm chí còn quay đầu lại nhìn Thành Dao bằng ánh mắt kỳ quái.

“Em còn ngây người tại chỗ làm gì? Muốn một phút trị giá
166.666 nhân dân tệ của anh chờ em sao?”

Bầu không khí của
Starbucks quả nhiên vẫn giống như trước đây, bất kể mấy giờ, thì vẫn có rất
nhiều người, mặc dù Tiền Hằng đi vào, nhưng toàn bộ hành trình đều nhíu mày,
trên mặt cũng viết đầy chữ “miễn cưỡng”. Thành Dao vội vàng gọi cho mình một ly
cà phê latte, còn người đã quen uống cà phê xay tại chỗ như Tiền Hằng, thì
tuyệt đối sẽ không hạ thấp khẩu vị, đương nhiên sẽ rất ghét cà phê Starbucks,
Thành Dao suy nghĩ một chút, rồi gọi cho anh một tách hồng trà bá tước.

Vì để tránh đồng nghiệp
thấy rồi liên tưởng gì đó, mà Thành Dao cố tình tìm chỗ ngồi trong một góc.

Đối với vụ kiện của Lý
Mộng Đình, ngoại trừ chuyện tranh chấp mượn tiền có thể giúp vụ kiện này trở
mình, thì Thành Dao còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng quan trọng nhất, cô
muốn cảm ơn Tiền Hằng.

“Cảm ơn anh.”

Tiền Hằng quay đầu đi:
“Cảm ơn anh làm gì? Vụ kiện này là em làm. Những vụ kiện chỉ trị giá mấy triệu,
thì anh sẽ không lãng phí thời gian của mình, đừng kéo anh liên quan tới loại
vụ kiện nhỏ này, truyền ra ngoài sẽ làm giảm phẩm cách của anh.”

Anh dường như không hề
quen được người khác nói cảm ơn, hôm nay đối mặt với ánh mắt của Thành Dao, cả
người lại không được tự nhiên mà muốn phủ nhận.

Thật là vô cùng kỳ cục.

Chỉ là Thành Dao biết
anh không phải. Rõ ràng vừa nói vì tiền phát điện, nhưng mà hơn nửa đêm còn lái
xe đưa cô đi hơn một nửa thành phố để giúp đỡ một người muốn tự tử, một đường
thu xếp ổn thỏa cho cô ấy; rõ ràng có thể làm như không thấy, nhưng lại không
để ý là có làm mất lòng người khác hay không, mà sắc bén chỉ ra vấn đề của Lý
Mộng Đình; ngoài sáng thì tựa như không nhúng tay vào vụ kiện này, nhưng trong
tối thì vẫn chú ý, khi Thành Dao gặp phải vấn đề gì, Tiền Hằng gần như sẽ lập
tức xuất hiện.

Anh giống như một người
thầy vừa đúng lúc, không hoàn toàn nhúng tay vào, cho Thành Dao sự tự do và độc
lập cao nhất, nhưng khi Thành Dao sắp ngã xuống, thì mới phát hiện, hóa ra có
một đôi tay, vẫn luôn che chở sau lưng cô.

“Cho dù anh có thừa nhận
hay không, thì anh đã thay đổi đời người của Lý Mộng Đình.” Thành Dao dùng hai
tay cầm ly cà phê latte, “Đây là lần đầu tiên em cảm thấy tự hào và kiêu hãnh
khi làm một luật sư. Một người luật sư, ngoại trừ giải quyết các vấn đề của
khách hàng về chuyên môn pháp luật, hóa ra còn có thể thay đổi rất nhiều thứ.”
Thành Dao báo cho Tiền Hằng biết sự thay đổi của Lý Mộng Đình, “Anh xem, bởi vì
anh, cô ấy không chỉ vượt qua sự đau khổ do bị Trương Hạo lừa gạt ngoại tình,
mà còn quyết định nỗ lực phấn đấu thật tốt, trở thành một người tỉnh táo có thể
giỏi sử dụng pháp luật, chứ không làm người lười biếng bị động trong cuộc
sống.”

Tiền Hằng đối với sự
phát triển như vậy hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, sau đó anh nhếch môi, nhìn về
phía Thành Dao: “Chúng ta là luật sư, chúng ta chỉ phụ trách kết quả của vụ
kiện, chứ không phụ trách cuộc đời của người khác. Thành Dao em…”

“Không phải như vậy.”
Thành Dao ngắt lời anh, “Phụ trách kết quả của vụ kiện thật tốt dĩ nhiên là
công việc của chúng ta, nhưng em cảm thấy là một luật sư chuyên nghiệp, thì
cũng phải có một chút cảm xúc như vậy. Lúc chúng ta giải quyết một vụ kiện
tranh chấp, cũng có thể truyền bá niềm tin pháp luật làm thay đổi cuộc sống của
người khác mà! Anh không cảm thấy nếu như Lý Mộng Đình có thể đứng lên lần nữa,
tương lai vượt qua kỳ thi tư pháp trở thành một người làm luật, thì so với giúp
đỡ cô ấy thắng được một căn hộ, còn có ý nghĩa hơn sao?”

Ánh mắt của Thành Dao
sáng ngời, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Tiền

Hằng
vô thức phải dời tầm mắt đi chỗ khác, cho dù hai người đã là quan hệ bạn trai
bạn gái, nhưng đột nhiên bị cô nhìn như vậy, Tiền Hằng vẫn không chống đỡ được.

Anh
hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh chỉ vì tiền phát
điện.”

“Không
đâu, anh cũng vì yêu phát điện.”

Tiền
Hằng quay đầu sang chỗ khác: “Anh cũng không quan tâm rốt cuộc Lý Mộng Đình có
phấn chấn hay không.”

“Nhưng
mà anh quan tâm em.” Thành Dao cũng không bỏ qua cho anh, vẫn dùng loại ánh mắt
quyến rũ đó nhìn chằm chằm gò má của Tiền Hằng: “Một phút tương đương 166.666
nhân dân tệ của anh, lãng phí nhiều thời gian cùng em xử lý chuyện của Lý Mộng
Đình như vậy, chẳng lẽ không phải là vì yêu phát điện sao? Em lại không đáng
giá nhiều tiền như vậy…”

“Ai
nói với em là em không đáng tiền?”

Kết
quả Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì đã bị Tiền Hằng ngắt lời, cô ngẩng đầu
lên, mới phát hiện ánh mắt của Tiền Hằng vừa nãy còn dời đi bây giờ đã tập
trung trên người cô, nhưng vừa chạm với ánh mắt của Thành Dao, ánh mắt của anh
lại tựa như cây xấu hổ nhẹ nhàng khép phiến lá lại, lập tức ngoảnh đầu đi chỗ
khác: “Em là luật sư của Quân Hằng, là tự tay Tiền Hằng anh hướng dẫn dạy dỗ
em.” Tai của anh ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc, “Còn là bạn gái
của Tiền Hằng anh.” Anh nhìn Thành Dao, “Ai cho em dũng khí, cho phép em cảm
thấy mình không đáng tiền?”

Anh
cãi chày cãi cối nói: “Em rất đắt, cho nên anh vì em phát điện, cũng vẫn là vì
tiền phát điện. Em đừng có hiểu lầm, Tiền Hằng anh không tồn tại loại chuyện vì
yêu phát điện.”

Thành
Dao không nhịn được mà bật cười.

Ngôn
luận vớ vẩn bẻ cong đạo lý một cách trang nghiêm, cũng chỉ có Tiền Hằng thôi.

Nhưng
mà thật là đáng yêu.

Không
biết tại, nhưng trong đầu của Thành Dao, đột nhiên nhảy ra một bài

viết tình cảm từng thấy trước đây———

“Cảm
thấy bạn trai thật là đáng yêu muốn hôn thì làm thế nào?”

Chuyện
này còn phải nói, Thành Dao nghĩ, vậy thì không chút do dự mà hôn anh đi!

Nhà
hoạt động Thành Dao một phút cũng không muốn để lãng phí, cô nhẹ nhà dùng chân
đá đá Tiền Hằng ở dưới bàn, sau đó hạ thấp giọng lén lén lút lút nói: “Anh tới
đây một chút.”

Tiền
Hằng không rõ lắm, nhíu mày xít đầu lại gần Thành Dao: “Sao?”

Khoảng
cách gần trong gang tấc như vậy, là có thể thấy rõ hàng mi dài cong của Tiền
Hằng, lúc này Thành Dao mới cảm thấy hơi khẩn trương, mọi tiếng động ồn ào xung
quanh trong Starbucks cô đều không nghe thấy, chỉ nghe tim mình đang đập kịch
liệt trong lồng ngực.

Mặt
cô không nhịn được mà đỏ lên, chỉ là bên ngoài còn giữ lại một chút bình tĩnh,
cô nhìn về phía Tiền Hằng: “Anh muốn nếm thử cà phê của Starbucks không?”

Tiền
Hằng ngẩn người, sau đó liền từ chối: “Không, anh không muốn.”

“Nhưng
mà em muốn mời anh nếm thử.” Thành Dao dời tầm mắt đi, bàn tay của cô bởi vì
khẩn trương mà ra mồ hôi, “Chỉ thử một ngụm thôi.”

Tiền
Hằng còn đang nhíu mày từ chối: “Không, một ngụm cũng không được, hương vị của
loại cà phê hòa tan cấp thấp này, không hợp với phong…”

Anh
còn chưa nói hết lời, thì đã bị đôi môi của Thành Dao đột ngột chặn lại.

Lúc
này Tiền Hằng mới kịp phản ứng, tại sao vừa nãy Thành Dao mặt nhăn nhó thuyết
phục anh uống một ngụm cà phê của Starbucks.

Bởi
vì cô nhấp một ngụm cà phê latte, sau đó hôn anh, cà phê giữa răng môi.

Đối
với hành động tự ý chủ trương lại dám phạm thượng với anh này, mặc dù ngoài mặt
Thành Dao vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm khẩn trương đến tay chân
luống cuống, lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, mặc dù hành động quả quyết,
nhưng cuối cùng vẫn cứ trúc trắc, một nụ hôn giống như chơi trò may rủi vậy,
kết quả trực tiếp đụng phải răng của Tiền Hằng.

Cô hoảng hốt trốn tránh,
đỏ mặt chịu tội: “Thật xin lỗi, em không phải có…” Kết quả từ “ý” sau cùng cô
còn chưa nói hết, thì đã kết thúc trong miệng lưỡi của Tiền Hằng.

Anh đuổi theo, hoàn
thành nụ hôn mà Thành Dao không thành công.

Đầu lưỡi chạm nhẹ, giữa
răng môi còn mang theo mùi thơm đậm đà của cà phê, cùng với vị sữa làm cho
người ta cảm thấy ngọt ngào.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full