Tiền Hằng biết rõ không nên, nhưng điện thoại lại cầm rồi thả trong tay, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi đến khi anh kịp phản ứng, thì anh đã gọi điện thoại cho Thành Dao.
Thành Dao mơ mơ màng màng nghe điện thoại: “Alo?” Cô mới vừa xem hồ sơ vụ kiện, thì đã ngủ thiếp đi.
Tiền Hằng ở bên kia điện thoại gần như là buột miệng nói ra, giọng nói trầm thấp quyến rũ, mang theo một chút trách móc: “Em lại nằm sấp ngủ? Lần sau đừng nằm sấp ngủ, dễ bị cảm lạnh.”
Sau khi anh nói xong, thì mới nhận ra không đúng. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Thành Dao cũng không nhịn được mà mở miệng: “Có chuyện gì sao?”
“Em nhận vụ kiện của Trần Lâm Lệ?”
“Phải.”
“Đừng làm vụ kiện này.”
“Tại sao?”
“Thành Dao, vụ kiện này rắc rối hơn em nghĩ nhiều lắm, tình huống của Trần Lâm Lệ cũng rất khó lật lại trong phiên phúc thẩm, em chống lại anh sẽ không có phần thắng, vụ kiện này, nếu như em làm, thì chắc chắn sẽ thua kiện. Định mức của đối tượng không hề nhỏ, đương sự của em gần như đã thay tất cả các luật sư gia đình nổi tiếng ở thành phố A, kiên quyết phải có cổ phần của Khải Lệ, cố chấp đến cùng, rất khó mà làm được, nếu như em thua phiên phúc thẩm, bà ấy sẽ không để cho em yên.” Giọng nói của Tiền Hằng rất bình ổn mạch lạc, chỉ là giọng điệu ở phần cuối, vẫn còn toát ra chút cảm xúc, “Em đổi nơi làm đến Kim Chuyên, cần phải ổn định danh tiếng của mình, anh biết em muốn nhanh làm ra thành tích trong công việc, nhưng vụ kiện này không phù hợp, em chắc chắn sẽ thua, mà thua sẽ chỉ ảnh hưởng đến lý lịch tương lai của em thôi. Muốn trở thành một luật sư nổi tiếng thì cũng không thể một bước lên trời được, hãy bắt đầu làm từ những vụ kiện đơn giản, làm đâu chắc đấy.” Nói đến chỗ này, Tièn Hằng dừng lại, giọng nói của anh có hơi mất tự nhiên, “Anh đúng lúc có một vài án nguyên phù hợp với em, tinh lực của anh có hạn, huống chi cũng không làm mấy vụ kiện giá trị nhỏ như vậy, vừa vặn đưa cho em…”
“Tiền Hằng.” Thành Dao lại rất bình tĩnh, “Chúng ta đã chia tay rồi. Vụ kiện của anh, thì để lại cho luật sư trong công ty của anh là được.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi Thành Dao mới lại nghe được giọng nói của Tiền Hằng: “Em không muốn nhận những vụ kiện này cũng không sao, nhưng Trần Lâm Lệ không đơn giản như em nghĩ đâu. Hoàng Nhiễm đã nói với anh cô ấy đã tâm cơ từng bước tán đổ Chuơng Khải như thế nào, lúc đó Chương Khải vốn đã có thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, nhưng cứ như vậy mà bị cô ấy cạy đi, cô ấy còn rất có bản lĩnh, mang thai trước, mà gia đình Chương Khải lại khá truyền thống, nên cứ như vậy mà bước vào nhà.”
“Tiền Hằng, anh đã từng nói đừng tin lời của đương sự, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Hoàng Nhiễm và Trần Lâm Lệ vẫn rất căng thẳng, bây giờ hai người điều hòa ở giữa Chương Khải và Chương Nhiên đều đã mất, thì bà ấy có thể nói lời tốt đẹp gì về Trần Lâm Lệ chứ?”
“Đây đúng là lời nói của một bên Hoàng Nhiễm, nhưng anh chỉ muốn nhắc nhở em, sở dĩ Trần Lâm Lệ tìm em làm luật sư đại diện, là vì đều có mục đích.”
Lời nói của Tiền Hằng rất tinh tế, nhưng Thành Dao gần như lập tức nghe hiểu: “Ý anh là cô ấy muốn lợi dụng thân phận em là bạn gái cũ của anh đúng không?” Cô mỉm cười, “Anh yên tâm đi, em không ngốc, cô ấy cũng rất thẳng thắn, đã nói thẳng ý nghĩ này với em rồi, anh yên tâm, em sẽ không bởi vì từng có gì với anh mà cố gắng thầm xin thương tình đâu.”
Giọng nói của Tiền Hằng có chút bực bội: “Anh biết em sẽ không.”
“Vậy còn gì khác để nói không? Em cũng đã đổi nơi công tác rời Quân Hằng rồi, không lẽ tay Tiền par dài đến mức muốn quản việc của công ty luật khác?”
“Nhưng mà em không cần thầm xin thương tình, thì vẫn có thể ảnh hưởng đến anh như thường.”
“Em…” Một câu nói này của Tiền Hằng, tựa như một cú đấm vào trái tim Thành Dao, cô dường như đột nhiên bị mắc kẹt, luống cuống cầm điện thoại, hoàn toàn không nhớ được mình nên nói cái gì tiếp theo.
“Nếu như em khăng khăng muốn nhận vụ kiện này, thì anh cũng không thể ngăn cản em được.” Tiền Hằng dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Vậy thì đừng đứng gần anh.” Anh dừng lại, trước khi tiếp tục, “Nếu không mục đích của đương sự của em sẽ đạt được.”
Thành Dao cúp điện thoại, trái tim cô vẫn còn đập dữ dội. Trái tim cô trộn lẫn sự chua xót, đau nhói và khó chịu.
Tiền Hằng là người thế nào?! Vậy mà lại có thể nghiêm túc nói ra những lời này! Càng khó chịu hơn là còn chắc chắn cô không thể thắng được vụ kiện này!
Cảm xúc của Thành Dao rất phức tạp, cô ngược lại rất muốn áp chế lòng kiêu ngạo của Tiền Hằng xuống! Mặc dù tình thế không tốt cho cô, nhưng cũng không phải là không có chút cơ hội sống. Giấy chứng tử của Chương Khải Chương Nhiên vẫn có thể làm, chỉ là có chút phiền phức, cuối cùng chắc phải đến Thổ Nhĩ Kỳ tiến hành điều tra thu thập bằng chứng. Cũng may là có nhiều người chứng kiến vụ tai nạn khinh khí cầu này, bởi vì có một nhóm du khách Trung Quốc, nên có không ít người Trung Quốc bị tai nạn, còn có một số người Trung Quốc nhiệt tình giúp đỡ đưa những người bị thương đến bệnh viện, bây giờ chắc chắn đều đã trở về nước hết rồi.
Vậy thì tìm kiếm nhân chứng, khóa lời khai của nhân chứng, sau đó cố gắng phủ định thời gian mất trước đó, mặc dù lấy bằng chứng xuyên quốc gia rất rườm rà, nhưng cũng chưa chắc là không thể được.
Nhưng khi Thành Dao đang suy nghĩ, thì điện thoại của Tần Thấm đã phá vỡ sự yên bình.
“Dao Dao, cậu mau tới đi! sếp của tớ đã uống cả chai thuốc ngủ!” Xung quanh của Tần Thấm rất ồn ào, “May mà tối nay tớ có chuyện đến tìm chị ấy, bây giờ tớ đang ở bệnh viện, nhưng không mang đủ tiền, cậu có thể đến được không?”
Thành Dao không nói gì, xách túi chạy đến bệnh viện.
May là phát hiện kịp thời, bác sĩ đã rửa dạ dày khẩn cấp cho Trần Lâm Lệ, trước mắt thì không có nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Lúc Thành Dao đến, Trần Lâm Lệ đang một mình cô đơn nằm trong phòng bệnh, Tần Thấm đang ăn cơm hộp ngoài cửa.
“Tại sao lại đột nhiên không nghĩ thông?”
Giọng nói của Tần Thấm rất buồn bã: “Hôm nay là sinh nhật của Chương Khải.”
Trong lúc nhất thời, Thành Dao cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là cô vẫn không ngờ tới, Trần Lâm Lệ sẽ chọn tự tử vào ngày này.
“Chị ấy mới nhập viện thôi, cũng không biết tại sao mẹ chồng của chị ấy có được tin, mà đã bắt đầu bôi đen chị ấy trên mạng, nói chị ấy đang diễn.” Tần Thấm vô cùng đau lòng, “Có trời mới biết tớ thật sự là đột nhiên nghĩ đến có chuyện muốn tìm chị ấy, gọi cho chị ấy không được, trời xui đất khiến thế nào lại muốn đến nhà một chuyến, nếu như hôm nay tớ không đi, thì một người không có người thân bên cạnh như chị ấy, thật sự sẽ chết như vậy! Nếu như thực sự nghĩ về phần tài sản thừa kế đó, thì ai lại lấy mạng mình để diễn chứ?”
Thành Dao nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Lâm Lệ vẫn còn ngủ mê man trong phòng bệnh, đột nhiên có chút hiếu kỳ: “Chị ấy… tình cảm của chị ấy và Chương Khải như thế nào?”
Thật ra thì Thành Dao cũng không để ý đến trạng thái tình cảm của Trần Lâm Lệ và Chương Khải lắm, kể từ sau vụ của Bạch Tinh Manh, cô đã có thói quen giữ khoảng cách với khách hàng, chỉ phụ trách chuyên môn luật pháp, Tiền Hằng luôn dạy cô, những thứ cảm tính đó, đối với vụ kiện cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Tần Thấm không chịu nổi mà trợn tròn mắt: “Cậu xem cậu cũng bị những bài báo kia tẩy não, cảm thấy chị ấy kết hôn với Chương Khải là vì có động cơ không trong sạch.”
Thành Dao có chút ngượng ngùng, mặc dù trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không thể mặc định lập trường, phải giữ vững tính trung lập, nhưng con người là động vật tình cảm, dù sao thì vẫn bị ảnh hưởng bởi dư luận.
Tần Thấm nhìn người trên giường bệnh: “Nói thật, lúc tớ mới nhìn thấy vợ chồng bọn họ, thì cũng suy nghĩ giống như những người khác, người phụ nữ này rõ ràng là kết hôn vì tiền! Chị ấy xinh đẹp như vậy, nhưng Chương Khải trông thế nào chứ, cậu cũng có thể tra ra được trên mạng, người cao 160, nhưng lại nặng 180, mắt hí sống mũi sụp, đường chân tóc tút phía sau, đi bên cạnh Trần Lâm Lệ thì chẳng khác gì phiên bản thực tế của người đẹp và quái thú. Sau đó biết được gia đình của Trần Lâm Lệ rất nghèo, nhà của Chương Khải lại không tệ lắm, vừa gây dựng sự nghiệp vừa phát triển Khải Lệ, trước kia còn có một thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, nhưng lại bị Trần Lâm Lệ cạy góc tường. Dù sao thì sau khi biết được những điều này thì tớ càng định vị Trần Lâm Lệ càng chính xác hơn, cảm thấy chị ấy là loại phụ nữ ghét nghèo muốn có một cuộc sống tốt hơn, cảm thấy mẹ chồng không thích chị ấy cũng rất bình thường.”
Thành Dao không lên tiếng, lắng nghe.
“Nhưng sau đó lại phát hiện hóa ra không có chuyện như vậy, Trần Lâm Lệ thật sự rất yêu Chương Khải, nếu như cậu nhìn thấy ánh mắt của chị ấy khi nhìn Chương Khải thì sẽ hiểu, tình yêu và sự tôn thờ thì không thể giả vờ được.” Tần Thấm thở dài, “Hơn nữa chung đụng một thời gian dài, thì có thể nhận ra con người Chương Khải này thật sự rất tốt, điềm đạm rộng lượng, nói chuyện thì hài hước, mặc dù là ông chủ, nhưng chưa bao giờ hống hách hung hăng, vô cùng có giáo dưỡng, tầm nhìn cũng rất cao, nói chuyện với anh ấy về bất kỳ ngành nghề gì cũng có hiểu biết, có học thức lại rất uyên bác, nhưng làm người lại rất khiêm tốn, bình thường cũng rất tốt với Trần Lâm Lệ, rất chu đáo, hiểu mọi người. về phần người thanh mai trúc mã đó, Chương Khải chỉ xem người ta là em gái, hoàn toàn không có chuyện cạy góc tường gì cả.”
“Điểm mấu chốt là, Trần Lâm Lệ không chỉ xinh đẹp, mà chị ấy còn rất có năng lực, mặc dù trên danh nghĩa thì Chương Khải là người sáng lập Khải Lệ, nhưng thực tế người làm cho công ty lớn mạnh hơn là Trần Lâm Lệ. Tính tình của Chương Khải quá hiền lành, càng giống như một học giả nho nhã hơn, không thích hợp với kinh doanh, nhưng Trần Lâm Lệ thì ngược lại, lúc đàm phán chị ấy rất mạnh mẽ quyết đoán.” Tần Thấm rất xúc động, “Khải Lệ đi được đến bước này, thực ra về cơ bản đều là công lao của Trần Lâm Lệ. Người ngoài nói chị ấy dựa dẫm đại gia, nhưng thực ra thì không phải, với năng lực của chị ấy, cho dù không kết hôn với Chương Khải, tự chị ấy đi kéo đầu tư, thì cũng sẽ thành công. Bây giờ Khải Lệ đi đúng hướng phát triển, chị ấy mới lùi ra sau hậu trường, chỉ làm thành viên ban giám đốc trên danh nghĩa, quản lý nhân sự và hành chính.”
Thành Dao đột nhiên có một chút cảm xúc phức tạp, bởi vì vẻ ngoài mà bị phủ định, cô cũng không phải là chưa từng trải.
Tần Thấm còn có việc phải làm, sau khi cô ấy nói tạm biệt, thì Thành Dao ở lại chăm sóc Trần Lâm Lệ. Cô nhìn gò má thanh tú đẹp đẽ của cô ấy, trong lòng có chút loạn.
Trần Lâm Lệ tỉnh lại vào chạng vạng tối.
Thành Dao ngồi bên cạnh cô ấy, cô nhìn về phía Trần Lâm Lệ: “Tại sao chị muốn chết?” Thành Dao cân nhắc cách dùng từ nói, “Đã cách tai nạn kia một đoạn thời gian rồi, tôi cho là chị đã dần dần nghĩ thoáng rồi.”
Nét mặt của Trần Lâm Lệ rất đau thương: “Luật sư Thành, cô vẫn còn trẻ, cô sẽ không hiểu được loại cảm giác mất đi ý nghĩa của cuộc sống, người cô quan tâm nhất không còn nữa, thì mãi mãi không thể nào nghĩ thoáng được. Đúng vậy, tai nạn đã qua hơn nửa năm rồi, lúc này tôi lựa chọn tự tử trông rất giống như mẹ chồng tôi nói, là diễn kịch. Nhưng thực tế, khi những người quan trọng nhất của cô chết trước mặt cô, lúc mới đầu sẽ là bàng hoàng và đau âm ỉ, rất nhiều cảm xúc sẽ bị trì hoãn. Sau khi trở về Trung Quốc, tôi vẫn còn có thể kiên trì xử lý công việc của Khải Lệ, mỗi ngày đều lên xe đi làm, dường như cuộc sống cũng không có gì thay đổi. Nhưng đôi khi chỉ trong một cái nháy mắt, cô mới chợt nhận ra, người đã không còn ở đây nữa, người chồng và đứa con cô yêu thương, đã mãi mãi ra đi.”
“Cô có thể tưởng tượng được không? Sáng nay, tôi còn vô thức đến tiệm bánh yêu thích của A Khải mua bánh sinh nhật cho anh ấy, sau đó…” Trần Lâm Lệ cuối cùng cũng không thể nào cậy mạnh được nữa, nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi, “Sau đó tôi đột nhiên nhận ra, không có sinh nhật nữa, sau này cũng không còn nữa. A Khải đã mất, anh ấy đã mất. Nhiên Nhiên cũng đã mất. Đều không còn nữa.”
Khi đối mặt với người phụ nữ đã mất đi người yêu và đứa con, Thành Dao chỉ cảm thấy tất cả sự an ủi đều là hời hợt, cô chỉ đưa khăn giấy tới.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ âm u, như thể có một cơn mưa đang trút xuống.
“Tôi có thể mạo muội hỏi tại sao chị lại muốn Khải Lệ hay không?”
Đây vốn là vấn đề mà Thành Dao không quan tâm, cô chỉ nhận sự ủy thác của khách hàng, hiểu được yêu cầu của bọn họ, đồng thời cố gắng thực hiện nó, nhưng lần này, Thành Dao lại mơ hồ cảm thấy, đi tìm hiểu tại sao Trần Lâm Lệ lại có yêu cầu như vậy, có lẽ mới là điểm mở then chốt của vụ kiện này.
Giọng nói của Trần Lâm Lệ nghẹn ngào: “Bởi vì Khải Lệ là công ty mà tôi và A Khải cùng nhau tự tay từng bước gầy dựng, anh ấy đã không còn, Nhiên Nhiên cũng không còn, chỉ còn lại Khải Lệ là ký ức cuối cùng của chúng tôi, trái tim tôi đã xem Khải Lệ như một sự tiếp nối theo hình thức khác của chúng tôi. “
“Vậy tại sao chị không muốn giao cho mẹ chồng?”
“Tôi không hề có ý thù địch với bà ấy, tôi luôn muốn có mối quan hệ tốt đẹp với bà ấy, nhưng định kiến của bà ấy về tôi quá nặng, không có A Khải và Nhiên Nhiên, tôi căn bản không thể đến gần bà ấy. Bà ấy không biết quản lý kinh doanh, cũng không hiểu ý nghĩa của Khải Lệ đối với tôi, luôn cảm thấy tôi là vì tiền mới quen A Khải. Nếu như bà ấy lấy được cổ phần của Khải Lệ rồi, chắc chắn sẽ bán tháo, thậm chí để chống lại tôi, mà cái gì cũng làm ngược với tôi. Vào giờ phút quan trọng này, những người nhìn chằm chằm vào Khải Lệ muốn nhân cơ hội mà chiếm đoạt cũng không ít, nếu mẹ chồng tôi lấy được cổ phần, cộng với một số cổ đông nhỏ phản bội, thì tôi có thể sẽ không còn quyền kiểm soát tuyệt đối nữa, đến lúc đó Khải Lệ sẽ chính là con cá trên cái thớt gỗ của người khác.”
“Tôi không phải vì tranh đoạt tài sản thừa kế mới kiên trì kháng án, tiền đối với tôi mà nói không quan trọng như vậy, tự tôi có tay có chân, cũng còn trẻ, tiền thì tôi vẫn có thể kiếm được, nhưng Khải Lệ là thứ cuối cùng mà A Khải để lại cho tôi. Nếu như mẹ chồng tôi được chia cổ phần, thì sau cùng cũng sẽ để cho bọn tư bản bên ngoài vào, tương lai của Khải Lệ, cũng sẽ khó nói. Tôi có tình cảm với Khải Lệ, nhưng bọn tư bản bên ngoài thì không có, bọn họ bước vào tầng quản lý, về căn bản sẽ không nghĩ đến việc làm thế nào để cho Khải Lệ phát triển tốt trong tương lai, bọn họ chỉ quan tâm đ ến lợi ích ngắn hạn, xào cho giá cổ phiếu của Khải Lệ cao lên rồi bán tháo, phủi mông mà rời đi. Tôi đã từng chứng kiến kiểu hành động ngắn hạn này phá hủy biết bao thương hiệu khởi nghiệp vốn có thể phát triển dài hạn, tôi tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra với Khải Lệ.” Khuôn mặt của Trần Lâm Lệ lộ ra vẻ đau đớn, “Đó là tâm huyết cả đời của tôi và A Khải!”
Thì ra là như vậy.
Vào giờ phút này, Thành Dao gần như cảm động lây với quyết định của Trần Lâm Lệ. Mà cũng vào giờ phút này, Thành Dao có một ý tưởng mới mơ hồ
trong lòng…
Trần Lâm Lệ rất xấu hổ vì sự thất thố của mình: “Thật xin lỗi, luật sư Thành, đã để cho cô chê cười rồi, tôi biết tìm đến cái chết là hèn nhát, nhưng hôm nay lại không chịu được, quá đau khổ, tôi đã mất tất cả rồi, mặc dù cô không nói, nhưng tôi biết muốn lật ngược phán quyết sơ thẩm, lấy được toàn bộ cổ phần của Khải Lệ, là đã khó lại càng khó hơn, cô cũng không cần có áp lực với vụ kiện này, trong lòng tôi cũng đã rõ sẽ có kết quả gì rồi.” Trần Lâm Lệ đau đớn nói, “Nếu như lúc tôi bị văng ra khỏi khinh khí cầu, mà chết cùng A Khải Nhiên Nhiên, thì có thể sẽ là một chuyện tốt… A Khải và Nhiên Nhiên đi, mà tôi còn muốn đưa nhau ra tòa với mẹ chồng, chuyện này A Khải chắc chắn sẽ không muốn thấy.”
“Không.” Thành Dao đột nhiên ngắt lời cô ấy, cô nhìn Trần Lâm Lệ chăm chú, ánh mắt sáng ngời, cả người giống như phát ra ánh sáng, “Chị không thể chết được, chị phải ở lại tiếp tục quản lý Khải Lệ thật tốt.” Cô cười với Trần Lâm Lệ, “Trước kia tôi đã nghĩ sai rồi. Nhưng bây giờ tôi đã biết phải làm gì rồi.”
“Chị không cần lo lắng, tôi sẽ giúp chị, việc không phân chia cổ phần của Khải Lệ vẫn còn có hy vọng.” Thành Dao nắm tay của Trần Lâm Lệ, “Tin tưởng tôi.”
Không biết tại sao, mà cô gái trước mặt lại có một sức mạnh dẹp yên lòng người, rõ ràng là còn rất trẻ, người bên ngoài cũng có nhiều lời đồn đãi về vẻ đẹp hơn năng lực, nhưng sự nhạy bén của một nhà kinh doanh lại nói cho Trần Lâm Lệ, cô đáng tin.