Để cảm ơn Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh giúp đỡ mình lúc trước, Lý a bà đặc biệt gửi tặng hai người một con cá đao Đông Hải rất lớn.
Bà ấy lục lọi sâu trong tủ lạnh tìm được con cá này, đây là con trai gửi đến cho bà ấy đợt Tết trước, thịt dày thân to, chất lượng ưu việt, bà ấy vẫn luôn tiếc không nỡ ăn, vốn định đợi đến Đoan Ngọ này sẽ lấy ra ăn cùng ông bạn già nhà mình, mà bây giờ…!một mình bà ăn cũng không hết.
Lúc gửi đồ sang, bên cạnh cá đao còn có một số rau dưa bà ấy tự trồng trên ban công, vài trái ớt cay với mấy trái cà chua bi.
Cố Chiếu vốn không muốn nhận nhưng lại không thể từ chối thịnh tình của đối phương.
“Cháu không nhận thì a bà sẽ tức giận!” Lý Quế Hương vẫn luôn có biện pháp đối phó với Cố Chiếu, giả bộ nghiêm mặt như giận thật.
Lập tức Cố Chiếu không dám đẩy đồ ra ngoài nữa.
Lý Quế Hương nhân cơ hội buông tay: “Vậy cháu nhận rồi nhé, a bà về nhà ngủ trưa đây, cháu đừng tới gõ cửa.” Nói xong bà ấy xoay người vào nhà khóa cửa lại, liên mạch lưu loát như sợ Cố Chiếu đuổi theo trả lại con cá đao.
Cố Chiếu không còn cách nào khác, đành phải bê một rổ nguyên liệu nấu ăn vào nhà.
Cá đao đã hơi rã đông, nước chảy xuống.
Cô nhanh chóng bỏ nó vào bồn rửa, trên tay đã dính rất nhiều nước tanh.
Đúng lúc Thẩm Quyết Tinh bước vào nhà bếp pha cà phê, bưng cái cốc thò người qua nhìn một cái, ngay khi chóp mũi ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng của hải sản, anh đưa tay che lại miệng cốc, lùi ra sau một bước.
“Tanh quá.” Anh bất giác cau mày, trên mặt viết rõ một chữ “chê”.
Cố Chiếu rửa tay xong, mắt nhìn thấy Thẩm Quyết Tỉnh nhăn nhó như gặp phải đại dịch, cô lại cẩn thận ngửi ngửi con cá đao kia.
Chỉ là mùi tanh của hải sản bình thường, hầu hết hải sản đều có mùi thế này.
“Cậu không thích hải sản à?” Cố Chiếu suy đoán.
Thẩm Quyết Tinh giống như khó mở miệng: “Tôi..
ăn hải sản dễ bị dị ứng.”
Nghĩ lại những lần dị ứng trước đây, anh cảm thấy mu bàn tay và cổ mình hắt đầu ngứa ngáy.
Lúc nhỏ, lần đầu tiên phát hiện ra anh dị ứng với hải sản, Tưởng Uyển muốn lấy độc trị độc, tiến hành trị liệu giải mẫn cảm.
Kết quả bà ấy không nắm được liều lượng làm anh bị phản vệ rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện truyền nước ba ngày mới khỏi.
Sau khi Thẩm Liêm biết vợ mình làm bậy như vậy, thân là bác sĩ liền nổi giận cãi vã với vợ, đó là lần đầu tiên sau khi kết hôn, và cũng là lần duy nhất cho đến nay, kể từ đó trên bàn cơm Thẩm gia không còn xuất hiện hải sản nữa.
Ngoại trừ anh, không ai trong gia đình dị ứng hải sản, thậm chí không có ai từng có biểu hiện dị ứng.
Tưởng Uyển thường hay nói, không biết Thẩm Quyết Tinh giống ai, mỗi lần đến tiệc liên hoan của gia đình, miễn là có hải sản, bà ấy sẽ lấy tiền sử dị ứng của anh ra làm đề tài nói chuyện.
Bà ấy tin chắc nếu lúc đó Thẩm Liêm không ngăn mình thì bà đã chữa khỏi bệnh cho Thẩm Quyết Tinh từ lâu.
Tiệc tùng trong nhà cũng không phải chỗ thi biện luận, dù trong lòng đa số thân thích không đồng ý với hành vi lỗ m ãng ấy của bà nhưng ngoài miệng vẫn sẽ phụ họa đôi ba câu, nói một ít lời hoà thuận vui vẻ, như là “Thật đấy, đứa nhỏ có dị ứng đâu chứ”, “Tôi từng đến bệnh viện kiểm tra chất gây dị ứng đây, toàn là lừa gạt, bọn họ nói tôi bị dị ứng với dâu tây, tôi ăn thứ này cả chục năm nay rồi”, “Hồi nhỏ tôi bị dị ứng với xoài nhưng lại không biết, mỗi lần dị ứng mỗi lần ăn, sau đó thì khỏi luôn”, vân vân mây mây.
Đây là bệnh chung của hầu hết người trưởng thành, luôn không coi trọng cảm xúc của con cái.
Lời bọn họ khiến Thẩm Quyết Tinh sinh ra một cảm giác bị dị ứng hoàn toàn là lỗi của anh, là do anh ảo tưởng.
Thường xuyên như vậy, anh không chỉ bị phản ứng thể chất nữa, thậm chí tâm lý cũng bắt đầu bài xích hải sản.
Bên ngoài ít khi nhắc đến chuyện mình bị dị ứng hải sản, nếu ra ngoài ăn cơm mà người khác gọi hải sản, anh sẽ không động vào, cũng sẽ không để ai gấp cho mình.
“Dị ứng?” Vẻ mặt Cố Chiếu trở nên nghiêm túc, “Ngửi thấy cũng sẽ dị ứng luôn sao?”
Thẩm Quyết Tình gãi gãi sau gáy, nói: “Cái này thì không.” Bệnh dị ứng của anh không nghiêm trọng đến mức đó.
Cố Chiếu nhìn chằm chằm vào làn da bị anh gãi đỏ lên, không yên tâm bèn đi tìm một chiếc túi bảo quản, bỏ cá đao vào.
“Vậy thì không ăn nữa, để tôi cấp đông lại.”
“Không cần,” Thẩm Quyết Tinh dựa vào tủ lạnh, vẫn không nhúc nhích, “Cá đã hơi rã đông rồi, có cấp đông lại cũng không ăn được nữa đâu.
Tối nay tôi sẽ om cá, một nửa để cậu ăn, nửa kia mang qua cho a bà đi.”
Đề nghị này không có lấy một chỗ sơ hở, vừa lúc Cố Chiếu cũng hơi lo lắng chuyện ăn uống của Lý a bà hai ngày này, cô liền thả con cá đao lại vào trong bồn nước.
Buổi chiều Thẩm Quyết Tinh gọi điện cho bên cung cấp mô-đun thông minh, xác định thời gian giao hàng cho lô hàng tiếp theo.
Do ảnh hưởng của dịch bệnh, nửa tháng trước nhà máy phải ngừng hoạt động nên đợt xuất hàng lần này sẽ về hơi muộn một chút.
Đợt này nhu cầu mô-đun tăng mạnh, chi phí cũng cao, anh đã phải trả mấy chục vạn tiền đặt cọc.
Kế hoạch ban đầu là hoàn thành một số hạng mục ngay trước mắt, lấy tiền bọn họ trả lần cuối để thanh toán hết nợ, nhưng do tình hình bệnh dịch lẫn chuyện của Trác Công, mấy hạng mục không có cách nào hoàn thành đúng hạn, dẫn tới việc không thu được khoản thanh toán cuối.
Tiền trong tài khoản của công ty căn bản không đủ, vì để không vi phạm thỏa ước, anh thậm chí đã tính đến chuyện lấy hết tài sản cuối cùng của mình ra.
Ai ngờ hôm nay lại nhận được cuộc gọi từ phía nhà cung cấp, ôn tồn hỏi thăm anh liệu có thể hoãn thời gian giao hàng lại hai ngày được không.
Thế đạo này, dễ dàng với người khác cũng là dễ đàng với chính mình, bọn họ đã hợp tác với nhau vài lần, Thẩm Quyết Tinh sẽ không làm khó đối phương chỉ vì mấy ngày giao hàng muộn.
Xử lý xong công việc, anh duỗi người, mắt thấy đã sắp đến giờ liền đứng dậy định đi làm bữa tối.
Điều anh không ngờ tới chính là Cố Chiếu đã đi trước anh một bước, hiện đang đứng trong phòng bếp.
Dùng kẹp cá mập tùy tiện cố định tóc dài ở sau đầu, Cố Chiếu mang bao tay cao su đang cầm kéo xử lý nội tạng của cá đao.
“Cậu để tôi làm cá là được.” Thẩm Quyết Tình thấy cô mang bao tay, cầm kéo không được tốt lắm, sợ cô cắt trúng tay, muốn đẩy cô ra để tự mình làm nhưng đối phương lập tức né tránh anh.
“Không cần không cần, cậu đi ra ngoài đi, tôi làm được.
Cậu đừng đụng vào coi chừng dị ứng.” Cố Chiếu dùng cùi chỏ chặn lại anh.
Thẩm Quyết Tinh lui ra sau hai bước, giơ tay sờ nơi bị đối phương chọc vào.
Xương sườn giống như bị móng vuốt của Điềm Điềm giẫm lên, không thấy đau, còn có hơi ngưa ngứa.
Vì thế anh lại gãi gãi chỗ đó qua lớp áo.
“Ai yo, có phải đã bị dị ứng rồi không?” Không ngờ lại khiến Cố Chiếu hiểu lầm, cô hơi sốt ruột dùng cằm hất ra ngoài phòng bếp, nói, “Cậu ra ngoài nhanh đi, hỏi trong nhóm chat thử xem có nhà nào có thuốc dị ứng không.”
Thẩm Quyết Tinh nhìn vẻ mặt cô cấp bách, ngược lại muốn bật cười, cảm thấy rất thú vị.
Vốn muốn nói mình không sao cả, nhưng lời vừa đến bên miệng, bỗng nhiên lại biến thành: “Hình như có hơi hơi, nhưng chắc không nghiêm trọng, không uống thuốc cũng không sao.”
Cố Chiếu không hề cảm thấy đây là chuyện nhỏ, cơ thể con người rất mong manh, lúc trước bọn họ vào bệnh viện, cô gặp được một ông lão vốn không hề dị ứng với penicillin nhưng đột nhiên lại mắc phải, cứ nghĩ mình đến bệnh viện khám bệnh nhẹ, không ngờ rốt cuộc không về được nữa.
Cô buông con cá đao đã xử lý nội tạng, cởi bao tay ra đi vào phòng lấy di động mình: “Để tôi hỏi thử giúp cậu.”
Cố Chiếu cầm điện thoại đi động đò hỏi trong nhóm chat tiểu khu xem xem nhà ai có thuốc dị ứng, vài người trả lời nói nhà mình có, Cố Chiếu chọn một căn ở gần đây, báo với Thẩm Quyết Tinh một tiếng rồi ra cửa thay giày.
Hộ gia đình kia nằm ở dưới lầu nhà Trương Nhã, Cố Chiếu đi lấy thước, vừa đúng lúc Trương Nhã đang ở ban công nhìn thấy cô, nhoài người ra hỏi là ai bị dị ứng.
Một tay cô ấy bưng cái chén nhỏ, tay kia cầm cái muỗng nhỏ, trông có vẻ đang cho con ăn cơm.
Cố Chiếu nói: “Thẩm Quyết Tinh bị dị ứng, phát ngứa.”
Người ở tầng dưới mở cửa sổ trực tiếp ném thuốc qua cho Cố Chiếu.
Cố Chiếu xoay lưng đi nhặt, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy một bé gái đang chạy ở sau lưng Trương Nhã, đến nấp sau lưng mẹ mình, lộ ra một đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô.
Cố Chiếu mỉm cười với cô bé, vẫy tay chào tạm biệt với Trương Nhã và gia đình cho thuốc kia.
Ngay khi vừa mở cửa nhà, Cố Chiếu ngửi thấy mùi thức ăn nồng đậm lạ thường.
Cô chạy vào phòng bếp thì thấy chiếc máy hút khói cũ kỹ đang kêu ầm ầm, Thẩm Quyết Tinh đứng quay lưng về phía cô ngay trước bếp lò, món cá đao trong nồi đã đến bước nấu cho sánh lại cuối cùng.
Rõ ràng đã nói anh không cần làm.
Trong nháy mắt Cố Chiếu thậm chí có hơi tức giận, nhưng cô thật sự rất ít khi giận, cũng không giận nổi, cho nên thoạt nhìn chỉ có vẻ nhíu mày chặt hơn một chút, nói chuyện nhanh hơn một chút.
“Không phải cậu bị dị ứng sao? Tôi đã dặn cậu đi ra ngoài rồi, nhỡ đâu nghiêm trọng hơn thì biết làm sao?” Cô nắm lấy cổ tay Thẩm Quyết Tinh, hiếm khi trở nên cứng rắn như vậy, lôi kéo anh ra bên ngoài.
Thẩm Quyết Tinh không giãy giụa, thân thể nghiêng theo lực kéo của cô, một khắc cuối cùng còn kịp thời tắt bếp.
“Tôi nghĩ, dù sao cũng đã dị ứng, để thêm một chút cũng không sao…”
Chẳng lẽ đây là chuyện muốn xếp chồng lên thì xếp như đồ đạc hay sao?
Cố Chiếu mím môi kéo anh đến khu vực sô pha trong phòng khách, đến khi cách phòng bếp đủ xa mới buông tay.
“Phản ứng dị ứng nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể làm bậy được?” Cố Chiếu xem hướng dẫn sử dụng trên thuốc dị ứng, lấy ra một viên đặt vào lòng bàn tay Thẩm Quyêt Tinh, “Đây, uống một viên.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Chiếu, anh nhìn ra được cô đang tức giận, nhưng giọng điệu vẫn mềm oặt khiến người ta khó mà sinh ra kiêng kị, ngược lại còn thấy mới mẻ.
Được người khác cẩn thận quan tâm như vậy cũng rất mới mẻ.
“Tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy.” Thẩm Quyết Tinh uống thuốc, sảng khoái nhận sai.
Nếu đối phương đã biết sai ở đâu thì Cố Chiếu cũng không hùng hổ doạ người nữa.
Thấy Thẩm Quyết Tinh uống thuốc, cô xoay người quay lại phòng bếp, sớt một nửa cá đao trong nồi ra, mang sang nhà đối diện.
Lý a bà không ngờ mình gửi qua một con cá đao đông lạnh, Cố Chiếu còn trả lại một đ ĩa cá đao om, thật sự ngượng ngùng, đẩy đi mấy lần mới nhận lấy.
Thẩm Quyêt Tinh bày chén đũa, thấy Cố Chiếu đã trở lại, vội dang hai tay ra để chứng minh trong sạch: “Tôi không hê động vào, cá vẫn còn ở trong nồi đấy.”
Cố Chiếu múc số cá còn lại ra, rửa sạch nồi, gói hết đầu cá lẫn nội tạng vào trong một chiếc túi bảo quản, buộc một nút chết, lúc này mới yên tâm ném vào thùng rác.
Lúc ăn cơm, Thẩm Quyết Tinh ngồi ở đầu bàn bên này, Cố Chiếu và cá ngồi ở đầu khác.
Thẩm Quyết Tinh: *…”
Thẩm Quyết Tinh: “Sao hôm nay không ngồi chỗ của cậu đi?”
Cá đao tươi om lên rất ngon, độ mặn vừa phải, rất hợp ăn với cơm, Cố Chiếu cảm thấy chỉ cần chan nước cá vào cơm đã rất ngon.
“Sợ cậu bị nhiễm hơi cá.” Cô cầm chén, để lộ ra nửa khuôn mặt.
Thẩm Quyết Tinh sống hơn hai mươi năm, chỉ nghe bị nhiễm hơi người bệnh, chưa từng nghe “hơi cá” cũng có thể bị nhiễm.
Lập tức anh có hơi dở khóc dở cười: “Uống thuốc rồi thì không sao nữa.
Cậu ngồi xa như vậy, không ăn những món khác sao?”
Không ngờ Cố Chiếu thật sự nói: “Không ăn, cậu cứ ăn đi, tôi ăn cá được rồi.”
Thẩm Quyết Tinh giật giật môi, muốn nói thêm gì đó, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Anh ăn hết một món mặn một món canh, giương mắt nhìn người ở đối diện, cơ hồ chỉ trong giây tiếp theo, trong đầu nhảy ra ba chữ.
Thật ngây ngô..