Tin tức Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh ở bên nhau lây lan nhanh như cháy rừng, mau chóng truyền đi khắp viện dưỡng lão, thậm chí đến cả Thẩm Toàn Chương không có ở đấy cũng bị bà ngoại mình gọi điện thoại báo tin.
“Cháu nhìn mà xem, vất vả lắm người ta mới giới thiệu một cô gái tốt như vậy, cháu không cần thì hời cho đứa em của cháu!!”
Thẩm Toàn Chương đang ở phòng nghỉ pha cà phê, nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Bà có chắc không?”
“Sao lại không chắc? Bà cô cháu đã gọi điện thoại cho bà ngoại, sáng giờ vẫn đang mắng cháu không biết cố gắng, ý ngầm chính là khoe khoang ánh mắt mình tốt, cô gái bà ấy nhìn trúng đã không cần lo không có đối tượng nữa.” Lão thái thái càng nói càng tức, “Ai u ta sầu quá, bao giờ cháu mới chịu mang đối tượng về nhà đây, cháu cũng sắp hơn 40 rồi…”
Một năm Thẩm Toàn Chương gặp phải cảnh giục kết hôn thế này không biết bao nhiêu lần, đã sớm tập mãi thành thói quen, lập tức quăng di động sang bên cạnh, pha cho mình một ly cà phê con nhộng.
Bưng ly Espresso thơm nồng lên, Thẩm Toàn Chương lại cầm lấy di động, lão thái thái bên kia quả nhiên vẫn đang thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn không phát hiện anh ta vừa mới tránh đi không nghe.
“Bà ngoại không biết có thể nhìn thấy ngày kết hôn của cháu hay không, gần đây tim của bà không được tốt, cảm giác mình không sống được mấy năm nữa…” Lão thái thái nói nói một hồi, nỗi buồn dâng lên, bắt đầu khóc lóc.
Thẩm Toàn Chương có chút đau đầu: “Bà ngoại, đừng nói những lời này, bà nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Toàn Chương chinh chiến trên thương trường bao năm, miệng lưỡi lưu loát, nhưng đối mặt với những trưởng bối tính khí như trẻ con thế này, bất quá anh ta cũng chỉ là một vãn bối bất lực.
Dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng cũng dỗ xong bà lão.
Thẩm Toàn Chương cúp điện thoại, mệt mỏi một hơi uống cạn sạch ly Espresso trong tay.
Anh ta không kết hôn vì cảm thấy hôn nhân không mang lại lợi ích gì, còn có một điểm rất quan trọng khác nữa, chính là do bản thân đã chịu đựng quá đủ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của hôn nhân.
Từ ngày anh ta bắt đầu có ký ức, ba mẹ đã liên tục khắc khẩu với nhau, hai người họ có thể làm ầm ĩ lên vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, mặc kệ anh ta gào khóc sợ hãi.
Nhưng nếu có ai hỏi bọn họ tại sao vẫn duy trì cuộc hôn nhân như thế, bọn họ sẽ mượn danh nghĩa anh mà viện ra những lý do nực cười, như thể tất cả đều là vì anh ta mới phải chống đỡ gia đình đầy rạn nứt này.
Cho nên năm mười tuổi, ba mẹ rốt cuộc ly hôn, anh ta không buồn, chỉ cảm thấy được giải thoát, giải thoát cho cả ba người bọn họ.
Nỗi chán ghét pha lẫn sợ hãi hôn nhân đã ăn vào xương tủy, khiến anh ta không thể bước vào lễ đường kết hôn với người khác.
Thẩm Quyết Tinh đang trên đường lái xe đến Thiện Từ Gia Viên thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Toàn Chương.
Lúc sáng sớm anh đã kêt nôi Bluetooth trên xe, trực tiếp ấn nghe.
“Alo?”
Thẩm Toàn Chương đi thẳng vào vấn đề: “Em và Cố Chiếu ở bên nhau?”
Thẩm Quyết Tinh không ngờ tin tức mình lại truyền đi nhanh như vậy, thận trọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Dự định khi nào dẫn về nhà?”
“Đợi một thời gian nữa đi, em không muốn dọa cô ấy, anh gọi điện thoại tới hỏi cái này?” Có lẽ Thẩm Quyết Tinh không phát hiện, lời nói của mình chẳng những thận trọng mà còn sặc mùi vị đề phòng.
Thẩm Toàn Chương trực tiếp cười nói: “Quyết định được thời gian thì đừng quên báo với anh, bất luận thế nào anh cũng phải có mặt.”
Thẩm Quyết Tinh đang định nói không cần khách sáo như vậy, không có anh cũng không sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Toàn Chương đã nói trước: “Còn có cuộc họp, cúp máy.”
“Alo! Anh…”
Thẩm Quyết Tinh trừng mắt nhìn cửa sổ Bluetooth đã bị ngắt kết nối, chưa dẫn cô về nhà ăn cơm đã bắt đầu thấy phiền.
Cố Chiếu vô cùng lo lắng.
Chuyện bút máy Thẩm Quyết Tinh đã hỏi rất nhiều lần, nhưng cô luôn tìm cớ lừa gạt cho qua.
Vừa rồi chuyển phát nhanh cuối cùng cũng tới, cô giống như kẻ trộm đi đường vòng mang gói hàng về văn phòng, sau khi mở hàng ra, cô lập tức bôi đen phiếu chuyển phát nhanh trên hộp vì sợ bị Thẩm Quyết Tinh phát hiện ra sơ hở.
Đây có lẽ là điển hình cho việc “có tật giật mình.
Cô không nghĩ tới, khi không Thẩm Quyết Tinh lại đi lục thùng rác xem thông tin trên hộp chuyển phát làm gì.
“Tiểu Chiếu, em mua cái gì vậy?” Lâm Mẫn Thanh thấy cô lật qua lật lại hộp quà trong tay, tò mò hỏi: “Tặng cho người ta à?”
Vốn dĩ phòng làm việc của bọn họ tổng cộng có bốn người, Cố Chiếu, Lâm Mẫn Thanh, Phương Tú Bình, và một lão kế toán.
Sau đó, lão kế toán thấy công việc quá vất vả, lúc bị quản lý phong tỏa không đi đâu được, mấy ngày trước đã cùng Cố Chiếu trao đổi, về nhà nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa trở lại.
Phương Tú Bình hôm nay đã đi họp dân phố, cũng không có ở đây, nên văn phòng chỉ còn lại hai người là Cố Chiếu và Lâm Mẫn Thanh.
“Vâng, là tặng cho Thẩm Quyêt Tinh.” Cố Chiếu cũng không giấu diếm, kể lại toàn bộ chuyện hồi cao trung mình tặng bút cho anh, đồng thời ảo não tâm sự với đối phương, “Thật sự là em tìm không ra cây bút đó, bởi vậy phải mua một cái khác.”
Lâm Mẫn thanh biết cô thật sự buồn rầu, nhưng bản thân vẫn thây buồn cười.
“Vậy thì gói quà của em cũng mới quá rồi, vừa nhìn đã biết là đồ mới mua.” Lâm Mẫn Thanh cầm lấy hộp quà như hộp dâng lễ trong tay Cố Chiếu, kéo dải lụa hoa xuống, lấy cây bút máy bên trong ra, sau đó ném chiếc hộp xuống đất, đá đi mấy cái rồi lại nhặt lên.
“Em xem chị làm này” Lâm Mẫn Thanh tràn đầy tự tin nói.
Cố Chiếu nhìn đối phương như nghệ thuật gia chế tác đồ cũ, vừa phóng khoáng lại vừa tinh tế, quả thực kinh ngạc thán phục, cô chưa bao giờ biết Lâm Mẫn Thanh còn có tay nghề thủ công này.
Cuối cùng, thứ còn lại trong tay Cố Chiếu là một hộp quà tàn tạ, bẩn bẩn, dính mấy vết dơ không rõ là thứ gì, đừng nói là cất bảy năm, Cố Chiếu thấy dù mình có nói đã cất mười bảy năm cũng có người tin.
Nhưng giả chung quy vẫn là giả, Cố Chiếu là người thật thà, khi lấy hộp quà cũ kỹ ra khỏi túi, cô vẫn không thể thẳng thắn nổi.
“Đây, em tìm được.” Lúc Thẩm Quyết Tinh đón cô tan làm về, cô mang chiếc hộp nhỏ màu xanh ra, nhưng căn bản không dám nhìn vào mặt đối phương, sợ bị lộ tẩy.
Thẩm Quyết Tinh nhận hộp quà tặng, nháy mắt bị bề ngoài tàn tạ của nó làm khiếp sợ, bất mãn nói: “Em dùng nó lót chân giường à? Sao lại để nó rách nát như vậy?”
“Bị bà nội nhét bên dưới một đống đồ lặt vặt, tìm lâu lắm mới thấy.” Thực xin lỗi bà nội, cháu mượn bà dùng một chút.
Cũng may tuy bề ngoài rách nát nhưng bút máy bên trong vẫn xinh đẹp như cũ.
Thẩm Quyết Tinh kiểm tra nó một lúc lâu, sau đó đặt cây bút màu trắng trở lại chiếc hộp xanh nhỏ cũ nát.
Cố Chiếu hoàn toàn không hiểu ý anh: “Cái hộp…!hay là vứt đi? Anh cứ đưa em, lát nữa em xuống xe tiện tay vứt đi luôn.”
Thẩm Quyêt Tinh một phen đè lại tay cô, anh nói: “Tặng cho anh rồi thì đều là đồ của anh, có nát có hỏng cỡ nào anh cũng sẽ trân trọng, dù sao…!cũng là tâm ý của em.”
Lương tâm Cố Chiếu bị dày vò đến mức xưa nay chưa từng có.
Thẩm Quyêt Tinh càng quý trọng bao nhiêu, cô càng áy náy bấy nhiêu.
Mặc dù cây bút cô mua bảy năm trước hay bảy năm sau thì đều tặng cho Thẩm Quyết Tinh, nhưng chung quy cũng không phải là một, lừa dối…!lừa dối là không đúng.
Cô dày vò suốt chặng đường, đau khổ bất an suốt chặng đường, mất tập trung suốt chặng đường.
Khi xe chạy đến dưới lầu, cô thật sự không nhịn nổi nữa, hạ quyết tâm phải thẳng thắn mọi chuyện với Thẩm Quyết Tinh.
Vẫn như thường lệ, Thẩm Quyết Tinh đưa cô lên lầu.
Cố Chiếu nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, hai người một trước một sau đi lên cầu thang tối tăm, đi tới trước cửa căn hộ.
Cô không mở cửa, cũng không dám nhìn Thẩm Quyết Tinh: “Thật ra…!thật ra cây bút máy kia em không tìm thấy, cái này là em mới mua.
Thực xin lỗi đã nói dối anh.
Anh…!Anh mắng em đi.”
Có thể vì quá hổ thẹn, nói xong lời cuối cùng, Cố Chiếu có chút nghẹn lại, sống mũi chua xót.
Thẩm Quyết Tinh ở đối diện thật lâu không thấy động tĩnh, nội tâm Cố Chiếu càng thấp thỏm hơn, cô cảm giác mình tiêu rồi, đối phương nhât định đang rất tức giận, đang suy nghĩ xem nên mắng cô thế nào.
“Khóc cái gì?” Thẩm Quyết Tinh than nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy mặt Cố Chiếu, ngón cái m ơn trớn đuôi mắt cô, lau đi giọt nước mắt đã trào ra, “Anh đã sớm nhận ra rồi.”
Cố Chiếu kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Quyết Tinh xuất hiện trước mắt hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô, không có tức giận, không có thất vọng, trong mắt anh toàn là ý cười dịu dàng.
“Nếu em không nói, anh sẽ giả vờ cả đời không biết” Thẩm Quyêt Tinh nói, chậm rãi cúi người, hôn lên khóe mắt Cố Chiếu.
Cố Chiếu trợn mắt, tim đập dồn dập như sắp dính lại thành một khối.
Ngón tay khẩn trương xoắn lấy vạt áo trước ngực, thân thể cứng đờ như khúc gỗ.
Mùi hương trên người anh thật sự rất dễ chịu, trước khi Thẩm Quyết Tinh hôn cô, Cố Chiếu không rõ đó là mùi của sữa tắm hay là nước giặt quần áo.
Bây giờ Thẩm Quyết Tinh hôn rồi, cô xác nhận đó là mùi bột giặt và dầu gội đầu trộn lẫn với nhau, hơi giống táo xanh, lại hơi giống ly nước ép trái cây nhiệt đới Hawaii bị đổ trên mặt đường nóng bỏng.
Rất khác với vẻ ngoài của Thẩm Quyết Tinh…!Hương vị rất ngọt ngào.
Lùi lại một chút, cả hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có chút mờ mịt cùng hoảng loạn.
Nhưng Thẩm Quyết Tinh không buông tay, Cố Chiếu cũng không đẩy anh ra.
Bầu không khí quyến rũ vẫn rất nồng đậm, Cố Chiếu rũ mắt, lông mi rung động, môi Thẩm Quyết Tinh lướt qua gò má cô, sắp rơi xuống đôi môi hơi hé mở bên dưới, đột nhiên cách đó không xa, một tiếng hô kinh ngạc truyền đến.
Cố Chiếu phản xạ có điều kiện một chưởng đẩy Thẩm Quyết Tinh ra, Thẩm Quyết Tinh lảo đảo lùi về sau một bước, vẻ mặt khó chịu vì bị cắt ngang.
Mà chủ mưu là Trương Nhã còn xấu hổ hơn cả hai người.
Dù tình hình dịch bệnh ở Thành phố S đã tạm ngừng nhưng tình hữu nghị của nhóm tình nguyện viên vẫn tiếp tục.
La Trạm là sinh viên đại học sống xa quê, ngày thường có thể gọi cơm hộp tuyệt sẽ không tự mình ra tay nấu nướng, tin tức cậu ta đăng trong vòng bạn bè nhiều nhất chính là phun tào cơm hộp ngày nay vừa đắt vừa khó ăn.
Trương Nhã xem không nổi nữa, đến những hôm chủ nhật ở nhà tự mình xuống bếp sẽ gọi La Trạm sang cùng ăn cơm.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chị nhìn từ xa không thấy hai em đang khu…” Trương Nhã thấy rất oan uống, đang là ban ngày ban mặt, lanh lảnh càn khôn, ai có ngờ hai người lại đứng ngay cửa hôn nhau chứ, “Chị đi đón Mộ Mộ, vừa lúc đi ngang qua, hôm nay La Trạm cũng ăn cơm ở nhà chị, hai đứa…!hai đứa nếu rảnh có muốn tới nhà chị cùng ăn một bữa không? “
Cô bé đeo khẩu trang một tay ôm mẹ, tay kia ngoan ngoãn che mắt lại, chỉ nhìn lén hai người qua kẽ hở ngón tay.
“Chú và dì tới nhà của con ăn cơm đi!” Giọng nói trẻ con thật ngọt ngào.
Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu liếc nhau, xấu hổ ban nãy vẫn còn.
Cố Chiếu sợ chậm trễ công việc của Thẩm Quyết Tinh, vừa định uyển chuyển từ chối, Thẩm Quyết Tinh ở bên cạnh liền bước lên trước cô một bước, mở miệng nói: “Được, chúng ta đi.”.