Bùi An đến muộn hơn một đêm so với kế hoạch ban đầu.
Một là đánh giá thấp tinh lực của Phạm Huyền, hôm qua vừa đến phố xá sầm uất, ông già đó đứng ở trong xe tù, một thân chính trực, khóc hét ra máu, toàn toàn châm ngòi sự phẫn nộ của dân chúng Kiến Khang lên đ ỉnh điểm, người đi lên cướp xe chở tù vượt quá dự đoán. Hai là bởi vì tạm thời xuất hiện hai người ngoài kế hoạch, tình cảnh lại mất khống chế một lần nữa.
Kết quả cũng coi như thuận lợi, nên cứu, nên giết, một người cũng không ít, chỉ là chậm trễ một chút.
Sau khi trời tối Bùi An mới vượt sông, khi đến bờ bên kia không vội vã chạy đi mà cắm trại tại chỗ, nghỉ ngơi ở trong rừng cây mấy canh giờ, sau nửa đêm mới xuất phát, cuối cùng cũng đuổi kịp trước bình minh.
Từ khi hắn vào cửa Vân Nương đã chú ý tới vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lúc này còn nghe giọng Bùi An khàn khàn, biết hắn mệt mỏi nên nghiêng người qua, dịu dàng đáp: “Ta ngủ đủ rồi, lang quân đi lên nghỉ ngơi một lát đi.”
Hai người sóng vai đi lên lầu, khi không nhìn thấy bóng lưng ai nữa thì vẻ mặt dại ra của Chung Thanh ở sau mới chợt tỉnh lại.
Nàng tiên tử nhân gian khi còn sống hắn chưa từng thấy lại lại vị phu nhân Bùi đại nhân mới cưới.
Mẹ nó ông trời bất công quá. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chung Thanh đặt cây đao trong tay lên bàn bên cạnh, đặt mông ngồi trên băng ghế, hơi hơi bất lực: “Ngoại trừ thân thế, tên này chiếm hết chỗ tốt của thế gian rồi.”
Vừa dứt lời, Đồng Nghĩa từ ngoài đi vào: “Ồ, phó đường chủ tới rồi.”
Chung Thanh vừa bị đả kích thành thử vẻ mặt rất bất mãn: “Đường Minh Xuân lắm phó đường chủ như vậy, ta biết ngươi đang gọi ai chứ?”
Đồng Nghĩa cười, đổi cách xưng hô: “Chung phó đường chủ, đã chuẩn bị phong xong xuôi rồi, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên.”
“Có thịt không?” Cuối cùng Chung Thanh cũng có tinh thần.
Đồng Nghĩa gật đầu: “Có.”
“Sống hay chín vậy?”
Đồng Nghĩa:… “ Chung phó đường chủ có sở thích ăn thịt sống hả?”
“Không không không, chín, phải chín, càng chín càng tốt.” Suốt mấy ngày nay hắn không được ăn thịt chín rồi, nói chính xác là lâu rồi chưa từng được ăn đồ ăn nấu chín.
Mối ngày toàn ăn củ cải xà lách sống thịt sống…
Trải qua lần này hắn đã hiểu, đắc tội ai cũng được chỉ có quả phụ là không được, tàn nhẫn tới mức không phải người luôn.
Thời tiết tháng bảy, nếu đi ngoài trời không có nắng cũng đổ mồ hôi, huống chi Bùi An đã chém giết một hồi, lại bôn ba đường xa như vậy, cả người đã ướt mồ hôi rồi, ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, dính dớp rất kinh, sau khi vào phòng thì bắt đầu nới lỏng thắt lưng.
Chờ Vân Nương phản ứng lại, trên người hắn chỉ còn lại có một cái quần lông màu trắng.
Vân Nương hoàn toàn không biết đối mặt với táo bạo đột ngột của y như thế nào, hai gò má ửng đỏ, cuống quýt đóng cửa lại thay y, trong chốc lát rất khó xử: “Chàng muốn tắm rửa sao, ta đi bảo Đồng Nghĩa chuẩn bị nước nóng.”
“Nước lạnh là được, có không?” Bùi An quay đầu lại.
Vân Nương:…
Vân Nương nhìn chằm chằm nửa người trên cường tráng tr@n trụi của hắn, hai điểm trước ngực lắc lư khiến đầu óc nàng càng choáng váng, gật đầu nói: “Có.” Đêm qua nàng bảo Thanh Ngọc chuẩn bị hai thùng nước nóng, hắn không trở về nên nước nguội lạnh hết rồi.
Nghe nàng nói có xong, Bùi An kéo thắt lưng trong tay.
Hắn định trực tiếp c ởi sạch sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đột nhiên Vân Nương xoay người, trán đập lên cánh cửa kêu “bùm” một tiếng, cả cánh cửa đều rung rung, không đợi Bùi An nói năng gì nàng đã vội vàng mở cửa: “Ta, ta đi lấy áo quần cho chàng tắm rửa.”
Hôm qua lúc đi, nàng chỉ chất đồ đạc của mình lên xe ngựa, trang phục của Bùi An đều ở trên mấy chiếc xe ngựa vừa tới.
Không thấy Đồng Nghĩa nên Vân Nương đi dưới lầu tìm Vệ Minh, lúc ôm tay nải trở về thì thấy Vương Kinh thẳng tắp canh giữ ngoài cửa phòng hai người giống như một cái cọc gỗ.
Vân Nương sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Thúc thúc Vương có việc sao?”
“Tiểu thư.” Đột nhiên Vương Kinh ôm quyền với nàng, cung kính hành lễ: “Thuộc hạ ở đây nghe tiểu thư sai sử.”
Vân Nương:…
Từ hôm qua sau khi gặp mặt, Vương Kinh cứ giữ khư khư dáng vẻ này, lúc không có ai còn tốt nhưng giờ Bùi An đã trở về, đám người Ngự Sử Đài kia cũng đều ở đây, sợ thân phận của hắn bại lộ nên Vân Nương tiến lên, nhỏ giọng sửa lại: “ Vương thúc thúc là người quen cũ của phụ thân ta, không cần phải khách khí, cũng không cần tự xưng là thuộc hạ. Nếu thúc thúc Vương không ngại, sau này có thể gọi như phụ thân gọi ta là Ninh Ninh.”
“Thuộc hạ không dám.”
Vương Kinh thấy vẻ mặt nàng cứng đờ, sờ s0ạng đầu mình một cái, có vài phần hơi xấu hổ: “Tiểu thư tôn quý, khuê danh há là điều thuộc hạ có thể kêu loạn, tiểu thư yên tâm, trong lòng thuộc hạ tự có chừng mực, trước mặt người ngoài sẽ không để lộ manh mối, chỉ là sau này tiểu thư có việc gì, dù lớn hay nhỏ đều có thể phân phó cho thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành.”
Mặc dù ở chung chỉ có hơn nửa ngày nhưng Vân Nương đã hiểu kha khá tính tình của hắn, nàng mà không đồng ý hắn sẽ không bỏ qua, thành thử Vân Nương gật đầu: “Được, vậy ta có việc sẽ đi tìm thúc thúc Vương, canh giờ còn sớm, thúc thúc Vương đi dùng bữa sáng đi.”
Vương Kinh lại khom lưng chắp tay với nàng: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Vân Nương:…
Vân Nương đẩy cửa đi vào, nghe bên trong đã không còn tiếng nước, thử gọi một tiếng: “Lang quân ơi?”
“Ở đây.”
Nghe được đáp lại, Vân Nương lấy quần áo ra đi đến tịnh phong, một bên treo quần áo từng món lên bình phong, một bên nói nhỏ: “Lang quân đói bụng rồi phải không, Thanh Ngọc đã chuẩn bị bữa sáng xong, chàng mặc đồ xong đi ra thì có thể dùng ngay.”
Bùi An không đáp, chỉ có tiếng nước “ào ào” truyền đến, hình như là người đứng dậy khỏi thùng tắm.
Trong lòng Vân Nương nhảy dựng, vội vàng xoay người rồi trở lại phòng trong chờ.
Bùi An bước ra khỏi thùng tắm, kéo một bộ áo, cũng không lau người mà trực tiếp khoác lên sau đó mặc quần lông cừu, giọt nước theo tóc nhỏ xuống dưới dính vào gấm vóc, dính chặt lên da thịt.
Vân Nương đã từng thấy hắn đẹp đẽ quyến rũ như vậy, nhưng mà là vào ban đêm, còn sáng sớm, ánh sáng sáng tỏ làm nàng không biết để mắt ở đâu.
Hai người ngồi đối diện với bàn tròn, Vân Nương vùi đầu, trước sau như một không nâng lên.
Dùng bữa sáng xong, đặt chén xuống, Bùi An mới mở miệng chủ động hỏi: “Gặp Vương Kinh chưa?”
Vân Nương khẽ nhấp một ngụm cháo trong chén, ánh mắt ngước lên theo bản năng, thoáng nhìn thấy một mảng lớn cơ bắp tuyết trắng mở rộng ở vạt áo y lại vội vàng dời đi, gật đầu nói: “Dạ rồi.”
“Thế nào?”
“Rất, rất tốt.”
YHắntrầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nhìn về phía nàng rồi hỏi: “Ninh Ninh là ai?”
Vân Nương sửng sốt.
Bùi An chậm rãi nói: “Hôm qua Kiến Khang đại loạn, vô tình gặp Hình đại nhân bị thích khách vây khốn, ngẫu nhiên nghe y nhắc tới cái tên “Ninh Ninh”, cũng không rõ là ai, nhớ tới nàng lớn lên với y nên hỏi nàng một tiếng, nếu nàng không biết thì thôi.”
Lúc này ánh mắt Vân Nương rơi vào trên mặt hắn, không dời đi nữa.
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu đã xoay chuyển trăm ngàn lần, Hình đại nhân cùng nàng lớn lên là Hình Phong không thể nghi ngờ.
Nhưng không phải Hình Phong đã trở về Lâm An rồi sao, sao lại còn ở Kiến Khang, sao còn bị thích khách vây khốn?
Rất ít người biết nhũ danh “Ninh Ninh” của nàng, nàng cũng chưa bao giờ nhắc tới với Bùi An, như thế, xem ra hai người thật sự gặp nhau.
Kiến Khang đại loạn, loạn như thế nào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bây giờ Hình Phong đâu, sống hay chết.
Vân Nương nhìn về phía Bùi An, Bùi An cũng đang nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh giống như chỉ thuận miệng hỏi, cũng không thèm để ý nàng trả lời như thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước kia, Vân Nương phản ứng lại rất nhanh.
Không đúng.
Những lời này của hắn, hỏi rất nhiều có vấn đề.
Một câu nói, nói Hình Phong gặp phải phiền toái, hỏi cái tên “Ninh Ninh” lại còn nhẹ nhàng nhắc tới quan hệ giữa nàng và Hình Phong, nếu nàng thừa nhận vậy thì chứng tỏ nàng có xưng hô thân mật với Hình Phong, nếu nàng không thừa nhận, Bùi An vẫn có thể tra được.
Nàng đợi lát nữa nếu câu đầu tiên mình mà hỏi hình phong, nàng cam đoan hắn chắc chắn sẽ trở mặt với mình.
Vân Nương:…
Có quỷ nàng mới tin tưởng, hắn không biết Ninh Ninh là ai, cái này thì phải cẩn thận, cũng không biết nghe Hình Phong nói gì, phỏng chừng là bị k1ch thích, lại vì đào hố cho nàng.
Bùi An không lừa gạt nàng, hôm qua đúng là hắn có gặp Hình Phong.
Không chỉ có hắn, còn có Triệu Viêm được hắn “đưa” về Lâm An.
Không biết hai người nửa đường kết bạn như thế nào, lại vô tình đụng phải một đợt nhân mã đến ám sát mình, lập tức ra roi thúc ngựa quay về Kiến Khang, báo tin cho Bùi An.
Một hồi âm mưu, lại bị hai người không biết chuyện suy diễn rất rất chân thực, Kiến Khang vốn đã loạn thành một đoàn nay càng loạn.
Nhân mã của đối phương cũng không nghĩ tới sẽ bị nhận ra, thề chết muốn diệt khẩu, dây dưa đến hoàng hôn, đoàn người mới thoát khỏi vây khốn, Hình Phong và Triệu Viêm chạy trốn vào chiếc thuyền chạy tới Giang Lăng. Trước khi đi, Hình Phong đứng ở mũi thuyền, toàn thân cả máu, chật vật không chịu nổi nhưng lại run rẩy gọi y lại: “Bùi An, bảo vệ Ninh Ninh.”
Mới đầu đúng là Bùi An không biết Ninh Ninh là ai nhưng suy nghĩ một chút, người có thể làm cho Hình Phong nhớ thương, lại có thể cầu mình đi che chở cho người ta, còn có thể có ai nữa.
Hắn cũng không có ý tứ gì khác, chỉ muốn hỏi một chút, nàng có đúng là Ninh Ninh hay không.
Trường hợp lỡ hắn đoán sai thì sao?
Bùi An nhìn nàng không chớp mắt, nhìn thấy hết vẻ biến hoá trên mặt nàng, đang tò mò nàng sẽ tự hỏi mình cái nào trước, lại thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, làm như bị dọa: “Sao Kiến Khang đang tốt đẹp lại loạn thế chứ?”
Bùi An:…
“Hôm qua chàng nói cho ta biết, chỉ biết muộn nửa ngày, thiếp đợi một đêm vẫn không thấy chàng trở về, trong lòng cũng đoán được tám phần đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đêm qua Vân Nương lo lắng cũng không sai, lại hỏi: “Lang quân có bị thương hay không? Sao còn gặp Hình đại nhân chứ, không phải hắn đã trở về Lâm An rồi sao, là triều đình bên kia lại có động tĩnh gì sao?”
Nàng liên tù tì hỏi ngược lại, ngược lại làm cho Bùi An không biết nói gì không chốc lát, ánh mắt chỉ im lặng nhìn nàng.
Nàng lại nói: “Ninh Ninh là nhũ danh của ta, các ca ca tỷ tỷ trong viện hồi bé đều gọi ta như vậy, có lẽ Hình đại nhân dưới tình thế cấp bách muốn nói nhanh nên mới gọi như vậy, hắn có nói gì sao?”
Vẻ mặt nàng thản nhiên, dường như không sợ hắn nói ra thứ gì có thể chứng minh hai người từng có tư tình.
Từng “trải nghiệm” thủ đoạn lừa gạt người khác của nàng, hắn tin nàng mới là lạ.
Y xoa xoa hốc mắt một chút, suy nghĩ bị nàng quấy rầy nên hoàn toàn rối loạn: “Ta hỏi nàng, hay nàng hỏi ta?”
Vân Nương ngoan ngoãn ngậm miệng: “Chàng hỏi.”
Không phải chỉ là một cái tên thôi sao, y có gì mà nói: “Nàng ăn xong chưa, ta đi nghỉ một lát.”
Giờ vẫn còn sớm, đêm qua cả đoàn người đều mệt mỏi, cần chỉnh đốn trước sau đó xuất phát cũng không muộn.
Vân Nương bị hắn dọa một trận, đầu óc vô cùng tỉnh tảo, nào còn buồn ngủ nữa, thấy hắn nằm trên giường tóc buông xõa trên gối sứ, chúng còn đang nhỏ nước, tuy mùa hè trời nóng nhưng không nên để đầu ướt.
Vân Nương đi lấy một cái khăn vải, ngồi xổm bên cạnh hắn, chầm chậm lau tóc.
Bùi An mở mắt nhìn nàng một cái, cũng không ngăn cản nàng, một lát sau mới chợt thấp giọng nói: “Hình Phong an toàn, đi cùng Triệu Viêm lên thuyền đến Giang Lăng rồi.”
Vân Nương hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, nói xong hắn đã nhắm hai mắt lại, cho dù là ngủ say, vẻ tự phụ trên gương mặt cũng không giảm đi phần nào.
Phô trương ngông cuồng, lòng dạ nhỏ mọn, còn ngoài lạnh trong nóng… Nhưng không biết vì sao, trong lòng Vân Nương bỗng nhiên ấm áp, hẳn là hắn cũng lo nàng lo lắng đi.
“Lang quân ngủ đi, ta ở với chàng.”
Vân Nương ngồi quỳ trên đệm hương bồ, thân thể ghé vào trước giường chậm rãi lau từng sợi tóc của hắn, lau khô từng hơi ướt trên đó.
Nàng rất muốn nói cho hắn biết, chỉ cần một ngày hắn còn là phu quân của nàng, hai người mãi mãi là người một nhà.
Nàng và Hình Phong, thực sự đã kết thúc rồi.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa ngày, buổi chiều đội ngũ mới xuất phát.
Lúc Bùi An ngủ, Vân Nương nghe Thanh Ngọc hỏi thăm kha khá tin tức.
Kiến Khang thật sự rối loạn.
Dân chúng bạo loạn, toàn bộ người của Chu gia đều bị người của Tiêu Hầu gia cướp đi, hiện giờ khâm phạm trong tay Bùi An áp giải cũng chỉ còn lại Phạm Huyền và đại Lý công tử.
Xe chở tù không còn, trắng trợn đổi thành xe ngựa.
Thanh Ngọc kề vào lỗ tai nàng nói: “Lúc nãy nô tỳ còn nhìn thấy, Vệ Minh xách một hộp thức ăn lên xe ngựa, hẳn là đã chuẩn bị rượu và thức ăn xong, Phạm Huyền cũng không mắng nữa, từ sáng sớm cho đến sau khi đến trạm dịch không nói năng chửi bới gì cả, chắc là biết âm mưu của cô gia, biết sẽ không hại chết mình…”
“Còn có, đám thổ phỉ ở bên ngoài rất thân thiết với Đồng Nghĩa, hình như đã quen biết từ sớm, mở miệng ra là Bùi đại nhân, chắc chắn cô gia và thủ lĩnh đối phương đã đạt được thỏa thuận, lấy tất cả cả sáng trong tối, tương lai làm chuyện lớn sẽ không bị giết…”
Người đã cứu được rồi, tìm một chỗ giấu đi là được, muốn tạo phản, thì nên đánh hạ Lâm An mới đúng chứ, sao còn muốn vào phía nam, Vân Nương không rõ: “Vậy lần này chàng đi có mục đích gì?”
“Còn vì sao nữa chứ, muốn tạo phản đó, không phải cần chiêu binh mãi mã(1) sao…”
(1)Chiêu mộ binh lính, mua ngựa chiến để chuẩn bị chiến tranh
Trùng hợp thay, vừa lúc nàng có.
Thanh Ngọc nói đúng, nàng thật sự vô cùng may mắn vì được gả cho y, lại may mắn y vừa vặn nảy sinh phản tâm, nếu không lúc đến Giang Lăng, hai ngàn nhân mã “chết mà sống lại” của phụ thân, nàng thật không biết nên xử trí như thế nào.
Đây không phải là một trò đùa, là tội danh chém đầu.
Buổi chiều đội ngũ mới xuất phát, Vân Nương vẫn lên xe ngựa của Bùi An.
Được nghỉ ngơi hơn một canh giờ, tinh thần Bùi An tốt hơn thấy rõ, y cũng giống như lúc xuất phát từ Lâm An, vừa lên xe ngựa đã cầm sách đọc.
Vân Nương đã từng hỏi Vương Kinh, hắn không nói cho Bùi An biết có hai ngàn nhân mã đang tồn tại.
Vợ chồng một thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu hơi vô ý chính là tội tru di cửu tộc.
Để phòng ngừa nàng phải thẳng thắn với y nhưng chuyện này không tiện nói thẳng được, do dự một phen nàng đành phải uyển chuyển hỏi: “Lang quân, lần này đi ra chàng có đủ người không?”
Bùi An dời mắt ra khỏi sách, liếc nàng một cái: “Là ý gì?”
Vân Nương vội vàng ngồi sát gần: “Lúc đi đường ta nhìn thấy không ít cướp bóc, nghe Đồng Nghĩa nói có lẽ suốt đường đi sẽ gặp tình huống này mãi, lỡ trên đường đi…”
“Chỉ là một đám cướp hèn còn dám động khâm phạm của triều đình? Ngự Sử Đài còn lại hai mươi lăm thị vệ, hộ tống hai khâm phạm là đủ rồi.”
Thấy hắn không nghe hiểu, Vân Nương cũng không muốn vòng vo với y nữa, nàng thấp giọng nói: “Đúng là hộ tống hai người là đủ rồi, nhưng chàng muốn tạo phản, chừng đó không đủ đâu.”
Vừa dứt lời, Bùi An lại ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, một hồi lâu Bùi An mới buông sách trong tay xuống, mặt mày nhướng lên, ung dung nhìn về phía nàng: “Ta tạo phản? Ai tung tin đồn?”
Vân Nương:…
Vẻ mặt Vân Nương cứng đờ, không phải… Hắn không tạo phản? Nhưng rõ như ban ngày vậy mà, còn cần ai bịa đặt sao?
Bùi An không thể. Nàng có thể hiểu được, hơn nữa hạ quyết tâm ủng hộ y, nhưng lúc này y không thừa nhận, vậy là có ý gì.
Bùi An làm lơ vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, hỏi ngược lại: “Không phải nói ta là người tốt sao, sao hôm nay lại hoài nghi ta.”
“Chàng đúng là người tốt.” Mấy lời đại nghịch bất đạo nàng không dám lớn tiếng, duỗi cổ mệt quá nên dứt khoát quỳ gối trên giường, ngồi ở bên cạnh hắn, ghé sát tai hắn nói: “Là bệ hạ oan uổng người tốt.”
Hơi thở của nàng quét qua tai vừa ngứa vừa tê, Bùi An chẳng những không trốn mà còn dựa vào bên cạnh nàng, trong lòng hơn phân nửa cũng đoán ra, lần này nàng vì sao.
Chắc Vương Kinh đã ngửa bài với nàng, nàng đang lo lắng hai ngàn nhân mã dưới tay Vương Kinh nên mới cần gấp kéo người đến đệm lưng.
Bùi An ngước mắt nhìn về phía nàng: “Nàng đang ép người tốt làm việc xấu(2) à?”
(2)Gốc là 逼良为娼: Bức lương vi xướng, dịch ra là ép gái ngoan làm gái đi3m
Vân Nương nghẹn một cái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn nằm gai nếm mật nhiều năm, không tiếc mang danh “gian thần”, đạt được tín nhiệm của hoàng thượng, cứu những quan viên được bệ hạ ban chết, có lẽ cũng chỉ là việc thiện ác.
Ngoài công lý, bây giờ bọn họ đã trở thành người của hắn.
Nàng chỉ biết một Tần các lão, một Phạm Huyền.
Tần các lão có danh vọng cực cao, là người đầu tiên lung lạc(3) lòng người, Phạm Huyền là Thượng thư Bộ Hình, hiểu rõ tình huống trù bị quân tư và quân doanh.
(3)Làm cho nao núng tinh thần, lay chuyển ý chí để chịu khuất phục.
Bùi An đã đáp ứng tất cả các điều kiện tạo phản, sao có thể lãng phí tài nguyên.
Vân Nương nhìn Bùi An cười: “Mất công lang quân vẫn là Trạng Nguyên, thế mà còn dùng sai từ, cái này không phải là ép người tốt làm việc xấu, cái này gọi là tận dụng tối đa những gì có sẵn.”
Tận dụng tối đa những gì có sẵn…(4)
(4)Gốc là 物尽其用: vật tẫn kỳ dụng.
Bùi An cẩn thận nhẩm mấy chữ hàm ý sâu sắc này.
“Thông đồng làm bậy cũng đúng.”
Bùi An:…
Không nhìn ra, cô nương này có thú vị như vậy.
Bỗng nhiên Bùi An buồn cười: “Gì mà thông đồng làm bậy chứ, ta nói trước cho nàng biết, ta là trung lương, một không phản bội chủ, hai không làm trái với thiên lý, thật đúng là không có kinh nghiệm.”
Vân Nương:…
Hắn nói mấy lời này mà không sợ bị trời đánh à.