Đọc truyện Full

Chương 328: “Giờ con nói không đồng ý thì có tác dụng không?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Dũng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Mặt Hàn Tông Khôn khó coi thấy rõ. Ông ta cau mày, hạ giọng nói: “Đinh Dũng, cháu nói vậy là có ý gì? Là đang uy hiếp ông đấy à?”  

“Cháu không uy hiếp ai cả mà đang nói sự thật thôi”, Đinh Dũng nhìn Hàn Tông Khôn, điềm tĩnh nói: “Có bị rút khoản đầu tư hay không thì không phải cháu quyết định mà do chủ tịch quyết định ạ”.  

“Hừ”, Hàn Tông Khôn hắng giọng nhưng không trả lời.  

Đinh Dũng đảo mắt nhìn tất cả mọi người, thấy ai nấy đều im lặng, anh mới nói: “Các vị, vận mệnh của tập đoàn Hàn Thị không phải nằm trong tay một người, nên làm thế nào, tôi nghĩ các vị đều hiểu cả”.  

Advertisement

“Sau ba ngày nữa, tôi sẽ đưa Phương Nhiên cùng tới công ty, hy vọng tới lúc đó việc này đã có kết luận”, nói rồi, Đinh Dũng rút điện thoại ra, quay người thong dong ra khỏi phòng họp.  

Mãi tới khi Đinh Dũng rời đi thật lâu, trong phòng họp mới yên tĩnh trở lại, những thành viên cốt cán và thành viên cổ đông đều đưa mắt nhìn nhau không ai nói lời nào.  

“Hừ, bố à, thằng Đinh Dũng đó quá ngông cuồng, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì”, Hàn Thành Phú hắng giọng nhìn Hàn Tông Khôn: “Khoản vay mà ngân hàng cho công ty chúng ta vay là do Phương Nhiên đàm phán được, vả lại có giấy trằng mực đen, có hợp đồng cả, lẽ nào còn có thể vì một câu của thằng Đinh Dũng đó mà thay đổi? Nó cho rằng nó là ai, con thấy căn bản chỉ đang doạ chúng ta mà thôi”.  

Advertisement

“Được rồi, tôi cảnh cáo tất cả mọi người, nếu ai dám giở trò, lạm dụng chức quyền ở công trình này, tôi tuyệt đối không tha”.  

Hàn Tông Khôn mặt mày tối sầm cả lại, cũng không biết vì lời uy hiếp của Đinh Dũng hay vì những hành động của Hàn Hàn ở công trường mà ông lão nhìn tất cả mọi người bằng con mắt lạnh lùng, sau đó mới nói với Hàn Thành Văn: “Thành Văn, trong vòng ba ngày con phải điều tra rõ ngọn ngành việc này”.  

“Vâng”, Hàn Thành Văn tỏ vẻ vui mừng thấy rõ, vội gật đầu.  

Vốn dĩ ông ta đã thất thế trong tập đoàn Hàn Thị, lại thêm việc của Hàn Châu Nhi nên trên thực tế Hàn Thành Văn đã từ bỏ mọi suy nghĩ tranh chức đoạt quyền trong tập đoàn, thế nhưng hiện giờ bố ông ta lại giao cho ông ta trọng trách này, điều này khiến ông ta càng phấn khởi hơn mà nhen nhóm hy vọng nắm quyền trong tập đoàn.  

Hiện giờ quyền hành điều tra đều nằm trong tay ông ta, vậy thì Phương Nhiên và Hàn Hàn chẳng phải đều phải nhìn sắc mặt ông ta sao. Cứ nghĩ vậy, Hàn Thành Văn không khỏi thấy hứng khởi hơn, hoàn toàn không nghĩ tới những điều Đinh Dũng nói nếu là thật thì sẽ gây ra hậu quả thế nào.  

Lúc này, Đinh Dũng đã rời khỏi toà nhà của tập đoàn Hàn Thị. Cả quãng đường, anh suy nghĩ rất nhiều. Tập đoàn Hàn Thị hiện giờ quả thực sắp sụp đổ đến nơi, một khi công trình này xảy ra sự cố thì tới lúc đó cả tập đoàn chắc chắn sẽ phá sản.  

Mặc dù Đinh Dũng không quan tâm tới sự tồn vong của tập đoàn nhưng dù gì nó cũng là tâm huyết của nhiều đời nhà họ Hàn. Hàn Phương Nhiên là người nhà họ Hàn, nhất định không muốn nhìn thấy kết cục này cho nên Đinh Dũng mới cảnh cáo Hàn Tông Khôn nghiêm khắc như vậy. Vì chỉ cần một con sâu như Hàn Hàn mà không bị diệt trừ thì tập đoàn sẽ không có ngày được yên.  

Sau khi rời khỏi tập đoàn Hàn Thị, Đinh Dũng cứ thế về biệt thự ở Thanh Thành Sơn, vừa vào cửa biệt thự đã thấy Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn đang sắp đặt bày trí nào cây nào hoa rẻ tiền.  

“Đinh Dũng, con về đúng lúc lắm”, thấy Đinh Dũng, Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn vội đi tới.  

Lâm Hồng Ngạn tươi cười chỉ vào những cây hoa rẻ tiền kia mà nói: “Con xem, biệt thự nhà chúng ta rộng thế này, không có ai dọn dẹp cũng không được nên bố với mẹ quyết định thuê mấy người làm đến để dọn dẹp, con nghĩ sao?”  

“Ừm, bố mẹ đã quyết định rồi thì hỏi con làm gì?”, Đinh Dũng nhướng mày nhìn cả hai người: “Giờ con nói không đồng ý thì có tác dụng không?”  

“Khụ khụ, con xem con nói kìa”, Hàn Thành Sơn ho hắng, ái ngại nói: “Cả khoảng sân rộng thế này, bố với mẹ cũng không dọn xuể”.  

“Vậy thì thuê thôi ạ”, nói rồi, Đinh Dũng định rời đi.  

Thấy thái độ đó của Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn tối sầm mặt, cau mày: “Đinh Dũng, đứng lại, cậu nói chuyện với chúng tôi mà khó chịu vậy hả?”  

“Chúng tôi cũng là vì muốn gánh một phần áp lực cho cậu, tìm người làm cũng phải bỏ ra không ít tiền, cho nên…”, Lâm Hồng Ngạn nói tới đây thì ngừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Lương về hưu của cả bố với mẹ cũng không phải là cao…”  

“Cho nên gì cơ, bố mẹ muốn con bỏ tiền sao?”, Đinh Dũng nhìn cả hai người với vẻ mặt đầy hứng thú. Không đợi hai người lên tiếng, anh đã chủ động lắc đầu nói: “Tìm người làm là ý của bố mẹ thì bố mẹ bỏ tiền, vả lại những lễ vật con tặng không phải bố mẹ cũng đã lấy về rồi sao? Bằng ấy mà còn không đủ bố mẹ tiêu à?”  

“Con đang nói đùa đấy là, đó là quà con tặng Phương Nhiên, sao bố mẹ có thể tiêu được”, Hàn Thành Sơn cười nói.  

Trên thực tế Hàn Phương Nhiên không hề lấy đi bất cứ món đồ nào trong số đó, tất cả đều được Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cất đi. Trên danh nghĩa là giúp cô sắp xếp nhưng chẳng phải cũng là vì muốn giữ chắc tiền trong tay sao?  

Có điều việc này Hàn Phương Nhiên cũng không nói gì, Đinh Dũng cũng không tiện nói, chỉ là anh không ngờ hai người này còn muốn lấy tiền từ túi mình tiếp.  

Nếu như Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn không có tiền thì Đinh Dũng đương nhiên sẽ không keo kiệt, ngược lại, tiền đối với anh mà nói chỉ là con số mà thôi, có điều anh cũng không phải cây rút tiền của bọn họ, đặc biệt là thái độ moi tiền thế này càng khiến Đinh Dũng phản cảm.  

“Bố mẹ đã nói là quà cưới của Phương Nhiên”, Đinh Dũng cười nói tiếp: “Vậy thì trả lại cho Phương Nhiên đi, thuê người phải bỏ ra bao nhiêu tiền thì con bỏ”.  

“Cậu, cậu còn cho rằng mua được biệt thự, tặng được quà với giá trên trời thì chúng tôi sợ cậu sao?”, Lâm Hồng Ngạn tái mặt, nghiến răng trợn mắt nhìn Đinh Dũng: “Số tiền hôm nay cần, cậu không bỏ ra cũng phải bỏ”.  

“Vậy con phải xem xem bố mẹ có cách gì để con phải bỏ tiền”, nghe vậy, Đinh Dũng lạnh mặt hẳn lại, anh nhìn cả hai người, điềm tĩnh nói: “Biệt thự này là của con, Phương Nhiên chiều theo ý bố mẹ là vì hai người là bố mẹ đẻ của cô ấy, nhưng đừng cho rằng con cũng vì thế mà nhân nhượng. Nếu bố mẹ không muốn ở đây thì về nhà mình mà ở”.  

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full