Đọc truyện Full

Chương 370: Là mày đánh Lý thiếu gia?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừm?”, Đinh Dũng lái xe đi tới cổng trường liền thấy mấy người đang giằng co với nhau, anh sững người nhưng sau khi thấy Đinh Tuyết bị người khác ôm chặt đang vùng vẫy, mắt Đinh Dũng đột nhiên lạnh hẳn lại.  

Đinh Dũng lập tức phanh xe dừng ở cổng, rồi nhanh chóng lao như mũi tên xuống khỏi xe. Thổ Bồi thấy vậy cũng vội theo sau.  

“Chủ tử, sao vậy?”, Thổ Bồi hạ giọng hỏi.  

Hắn có thể cảm nhận được sát khí trong mắt Đinh Dũng rồi lập tức nhìn ngay về phía mấy người ở cổng trường. Hắn nhướng mày, thầm nghĩ nhất định phải làm gì đó để thể hiện trước mặt Đinh Dũng mới được.  

“Đinh Dũng?”, lúc này, Hàn Phương Nhiên xuống xe, cô còn chưa kịp nói gì thêm đã thấy Đinh Tuyết bị người ta ôm chặt lấy, nên vội hét lên với Lý Tiêu: “Mau thả tiểu Tuyết ra”.  

Hàn Phương Nhiên dứt lời, Đinh Dũng đã đi tới phía Lý Tiêu, trong đôi mắt Đinh Dũng mang theo sát khí đằng đằng khiến nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài phần.  

“Cô vùng vẫy đi, cô càng vùng vẫy tôi càng hưng phấn”, Lý Tiêu ôm chặt lấy Đinh Tuyết, cứ thế để cô thoả sức vùng vẫy trong lòng mình khiến mình rạo rực hơn. Hắn hận không thể ấn Đinh Tuyết xuống rồi lao vào cô cho rồi.  

Thế nhưng lúc này, hắn chợt thấy đằng sau mình ớn lạnh. Hắn vô thức quay lại nhìn, khi thấy Đinh Dũng, hắn chợt run rẩy, một cảm giác khó thở trỗi dậy khiến hắn bất giác lùi về sau nửa bước.  

“Anh, anh, mau cứu Vương Siêu”, thấy Đinh Dũng, Đinh Tuyết chợt sững người, sau đó khoảnh khắc ngỡ ngàng, cô tỏ ra mừng quýnh, chỉ vào Vương Siêu đang nằm trên đất mà hét lớn.  

“Thả cô ấy ra”, đôi mắt lạnh như hàn băng của Đinh Dũng nhìn chằm chằm vào Lý Tiêu, lạnh lùng nói.  

Dù giọng nói của Đinh Dũng rất thản nhiên nhưng lại mang theo sát khí thấu trời, khiến Lý Tiêu run rẩy. Hắn vội nạt: “Anh, anh là anh trai của Đinh Tuyết phải không? Tôi cảnh cáo anh, tôi là Lí…”  

“Tao nói lại lần nữa, thả con bé ra”, Đinh Dũng cau mày.  

Lý Tiêu bị Đinh Dũng ngắt lời, đôi chân hắn không ngừng run rẩy. Thực sự thì sát khí trên người Đinh Dũng qúa rõ rệt, lại thêm bên cạnh Đinh Dũng còn có một tên đeo mặt nạ quỷ mặc áo choàng đen khiến hắn có dự cảm chẳng lành. Lý Tiêu vốn dĩ tự tin thì đột nhiên sợ hãi ra mặt.  

Thấy Lý Tiêu vẫn không có phản ứng gì, Đinh Dũng lại một lần nữa tiến lên phía trước, bàn tay hoá thành tàn ảnh trong không gian, bóp lấy cổ Lý Tiêu, dưới sức của anh, Lý Tiêu mất đi hẳn sức lực.  

Đinh Tuyết nhân cơ hội này thoát khỏi sự kiểm soát của Lý Tiêu, được Đinh Dũng bảo vệ. Sau đó, Đinh Dũng dùng một đạp, đạp vào bụng Lý Tiêu khiến hắn bay ra ngoài.  

Bịch! Kể cả một đạp không dùng đến tu vi võ đạo thì với sức mạnh của cảnh giới Kim Đan, Lý Tiêu đâu thể chịu nổi đòn đạp của Đinh Dũng, hắn ngã ra đất, máu mũi xộc ra, không sao bò dậy nổi.  

“Anh, Lý thiếu gia là nhị thiếu gia nhà họ Lý, anh dám ra tay với anh ấy, nhà họ Lý sẽ không tha cho anh”, thấy cảnh này, Ngải Mễ không ngừng thét lên, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt.  

Thế nhưng Đinh Dũng nghe vậy lại chỉ bật cười, quay lại nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta thở gấp.  

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.  

Bảy, tám gã đàn ông cường tráng chạy tới, sau khi trông thấy Lý Tiêu co rúm một góc nằm dưới đất thì gã đi đầu tái mặt, lập tức chạy tới đỡ Lý Tiêu dậy, hỏi: “Lý thiếu gia, Lý thiếu gia không sao chứ?”  

“Mấy người chúng mày phế nó cho tao”, thấy người của mình đến, Lý Tiêu mặt mày tôi độc, cố gắng kiềm chế cơn đau, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Anh Cường, là nó đánh em, phế hắn cho em”.  

Nghe Lý Tiêu nói vây, gã đàn ông đi đầu lập tức đứng dậy, cau mày nhìn Đinh Dũng, hạ giọng nói: “Là mày đánh Lý thiếu gia?”  

“Chủ tử, phải làm gì?”, Thổ Bồi vẫn đợi cơ hội đến, lúc này thấy gã thanh niên kia định gây rắc rối cho Đinh Dũng, hắn lập tức ý thức được cơ hội đến rồi nên vội khẽ giọng hỏi.  

Nghe Thổ Bồi nói vậy, Đinh Dũng đảo mắt nhìn đám người, lãnh đạm nói: “Đừng giết người là được”.  

“Vâng”, vừa nghe vậy, ánh mắt Thổ Bồi lập tức tỏ vẻ hứng thú. Câu này của Đinh Dũng có nghĩa là chỉ cần không giết người thì thích thế nào cũng được.  

Từ sau khi Thổ Bồi thoát ra khỏi sự kìm kẹp, hắn vẫn chưa được thi triển nắm đấm của mình một cách thoải mái, vừa hay có được cơ hội dãn gân cốt, hắn phải thử một chút xem cơ thể bằng máu này của mình rốt cục thế nào mới được.  

“Tiểu tử, cái gan của mày cũng không vừa nhỉ, dám đụng đến Lý thiếu gia”, thấy Đinh Dũng không trả lời mình, gã thanh niên đi đầu hắng giọng, giơ tay phải ra: “Lấy dao ra đây, tao phải đích thân phế thằng này, trả thù cho Lý thiếu gia”.  

“Anh Cường, cứ phế nó, đừng nương tay, tôi phải cho nó biết đụng tới tôi có kết cục thế nào”, nghe anh Cường nói vậy, Lý thiếu gia mặt mày hung hãn thấy rõ.  

Anh Cường là vệ sĩ của nhà họ Lý, thân thủ không vừa, kể cả là mấy vệ sĩ bên cạnh các đại ca thì e rằng cũng chẳng có lấy mấy người có thể so với anh Cường, đối phó với Đinh Dũng rõ ràng dễ như trở bàn tay.  

Nghe Lý Tiêu nói vậy, tên anh Cường cứ thế cầm dao lao về phía Đinh Dũng.  

Thế nhưng hắn còn chưa lại gần Đinh Dũng thì Thổ Bồi đã chủ động lao lên. Hắn mặc chiếc áo choàng đen, mang mặt nạ quỷ và khí thế hùng hổ doạ người, vừa lại gần lập tức khiến mặt anh Cường tái đi, phải thay đổi vị trí mà né tránh.  

“Ha ha ha….”, đằng sau lớp mặt nạ quỷ là tiếng cười quái dị của Thổ Bồi khiến người ta nghe mà sởn da gà.  

Anh Cường lúc này đúng là có cảm giác như vậy. Hắn thấy tên đeo mặt nạ quỷ thật quái dị, nhưng lúc này Lý thiếu gia lại ở bên, hắn chỉ có thể nghiến răng bấm bụng lao lên mà hét lớn: “Quỷ dị cái quái gì, chết đi cho tao”.  

Dứt lời, anh Cường giơ con dao đâm về phía bụng Thổ Bồi, thấy sắp đâm trúng Thổ Bồi, anh Cường bật cười tôi độc, xem ra tên này cũng chẳng mạnh là bao.  

Thế nhưng giây phút sau đó, mặt hắn phải biến sắc, đôi mắt hắn suýt chút nữa nhảy ra khỏi tròng, hắn sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất mà thét lên.   

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full