Hai người tới khách sạn Destyn, nhờ lão Phạm mà biết được số phòng của Trần Đình đang ở.
Anh ta đã tới hơn nửa tiếng rồi, có lẽ điều cần làm cũng đã làm xong.
Mộc Yên Chi một tay đặt trên bụng, dường như đã cảm nhận được điều bất an.
Thẩm Nhược Giai cẩn thận tìm phòng, miệng vẫn còn lẩm nhẩm để khỏi quên, đến khi tìm được rồi thì đứng đờ một lúc.
Có nên gõ cửa không? Lỡ như điều này là thật thì Mộc Yên Chi phải làm sao đây? Còn đứa con vừa được ba tuần tuổi kia nữa?
Chưa đợi cô nghĩ xong, Mộc Yên Chi đã đưa tay lên gõ cửa, hơn nữa còn gõ rất nhanh, có lẽ cô kích động muốn biết liệu người bên trong kia có đang lừa dối mình không.
Hai người đợi bên ngoài rất lâu.
Thẩm Nhược Giai chờ đến khó chịu, bèn đập cửa, réo inh ỏi:
– Này tên khốn kia, có ra đây không hả? Đừng để bà tự phá cửa xông vào.
Trần Đình, mau ra đây đi!!!
– Cô có điên không vậy? Ầm ĩ gì ở đây?
Trần Đình nghe tiếng gọi thì bước ra, hai tay còn đang bận thắt dây đồ ngủ.
Hắn vừa mở cửa đã gặp cô, đôi mắt liền mở to, đồng tử giãn nở cực độ.
Mộc Yên Chi xem xét một lượt từ trên xuống dưới, xuyên qua kẽ hở mà nhìn vào trong.
Trần Đình lập tức ngăn lại, vội vã nói:
– Yên Chi, sao em lại ở đây? Bệnh viện cho tan sớm sao?
Thẩm Nhược Giai gạt tay, dùng đôi mắt đầy tia lửa mà lườm hắn, sau đó quát to:
– Anh làm gì mà còn không biết sao? Lưu manh, bỉ ổi, tôi nhổ vào.
Mẹ nó chứ, cút ra!
Mộc Yên Chi nhanh chân luồn vào trong, run run tiến tới bên giường.
Không sai, Trần Đình quả thực đang “ăn vụng” bên ngoài.
Cô người tình của hắn đang nhăn mặt vì bị làm phiền, hậm hực mang chiếc váy lụa đen mỏng tanh vào.
Vừa gặp cô, mặt ả ta liền biến sắc, hai tay cầm chăn che lên tới cổ.
– Cô, cô là ai? Tại sao lại vào đây?
Mộc Yên Chi siết chặt nắm tay, mắt nhìn trân trân vào cô gái trên giường.
Cô ta quả thực rất xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp lẳng lơ, lăng loàn, khiến người ta phát ghét.
Trần Đình ở bên ngoài giằng co với Thẩm Nhược Giai một hồi cũng thoát ra được.
Dù gì thì sức phụ nữ cũng không thắng nổi đàn ông.
Hắn chạy lại chỗ cô, hấp tấp nói:
– Yên Chi, nghe anh đi, mọi việc không như em nghĩ đâu.
Thực ra anh…
Cô đưa mắt nhìn sang hắn, ánh mắt đem theo ngàn dao sắt, lãnh đạm nói:
– Nói!
Trần Đình không ngờ cô không làm loạn mà lại bình tĩnh như thế, nhất thời không biết nên nói gì, đứng gãi gãi đầu.
Y Na liền lên tiếng:
– Hóa ra là chị nhà sao? Tôi lại cứ tưởng là ai.
Ả ta bước xuống giường, tiến tới gần Trần Đình, ôm sát lấy anh ta, mặt cười cười, nhẹ nhàng nói:
– Cô nhìn xem tôi với anh Đình là có quan hệ gì? Ngu ngốc đến mấy cũng phải biết chứ nhỉ?
Mộc Yên Chi không nói gì, một bước tiếng lên tát thẳng vào mặt ả kia, tiếng chát vang lên to rõ.
Thẩm Nhược Giai bước tới cạnh cô, mỉm cười thỏa mãn.
Y Na đưa tay ôm mặt, không nén được mà kêu lên:
– Cô điên à?
Trần Đình thấy cô tức giận như vậy, nhíu mày nói:
– Em có cần động tay động chân vậy không?
“Chát” – Nhược Giai thẳng tay tát anh ta thêm một cái nữa, nói:
– Không cần, mà là rất cần.
Khốn nạn!
Y Na đương nhiên không chịu ủy khuất, nhân lúc hai người còn đang dồn sự chú ý vào Trần Đình liền giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng Mộc Yên Chi.
Cô mất thăng bằng, liền ngã ra sau, lại bất cẩn đụng trúng chiếc bàn trà nhỏ sau lưng, kéo nó đè lên người.
Y Na cười nham hiểm, vội kéo tay Trần Đình chạy, làm ra vẻ việc mình đạp ngã Mộc Yên Chi chỉ nhằm mục đích thoát thân.
Cô nằm cuộn người dưới sàn, đau đớn đến phát khóc.
Thẩm Nhược Giai cuống quýt quỳ xuống cạnh, hỏi:
– Cậu có sao không? Tiểu Chi mau trả lời mình đi!!!
Chiếc quần tây đen cô đang mặc bỗng chốc ướt sũng.
Chất lỏng màu đỏ đặc sệt, ấm nóng, chảy từ phía dưới ra, thấm ướt một mảng lớn.
Thẩm Nhược Giai hốt hoảng, la lên:
– Máu, máu!!! Có ai không, có ai không? Mau giúp tôi với!
Cô nằm trong lòng Nhược Giai, nước mắt không ngừng rơi, nhòe cả một vùng.
Trái tim đau quặn thắt, cô biết mình hết rồi, mất hết thật rồi…
Tiếng chuông điện thoại làm cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Là mẹ cô gọi.
Mộc Yên Chi vỗ nhẹ lên mặt, lập tức nhấc máy, mỉm cười nói:
– Alo, mẹ, con sắp về rồi.
– Ừ, mau về đi, muộn rồi đấy con.
Cô lái xe chạy nhanh về nhà.
Vừa vào tới cửa đã thấy ba mẹ đang ngồi xem tivi, cười ha hả.
– Ba, mẹ, con về rồi.
Khuya rồi mà hai người vẫn chưa ngủ sao?
– Con gái về rồi đấy hả? Đã ăn gì chưa?
Ông Mộc gỡ chiếc kính lão xuống, hỏi han cô.
Mộc Yên Chi gật gật đầu, đáp lại:
– Con đi ăn với Tiểu Giai mới về đây ạ.
Mộc Hào đâu ba?
– Nó ở trên phòng ấy, nghe nói đang kiểm tra lỗi của trò chơi gì đó.
Thôi, con nghỉ sớm đi.
Ba mẹ cũng ngủ đây.
– Vâng, ba mẹ ngủ ngon ạ!
Mộc Yên Chi lên lầu, vừa mở cửa đã thấy Mộc Hào đi ngang qua.
Cậu bảo:
– Chị về rồi à? Có mua đồ ăn cho em không đấy?
– Không có đâu, mau đi ngủ đi, ăn khuya mập lắm đấy.
Cậu cười hiền, sau đó xuống lầu lấy nước.
Cô vào phòng nghỉ ngơi, cả một ngày dài quá rồi.
Mộc Yên Chi vẫn luôn giữ thói quen dậy sớm, bởi vì buổi sáng cô phải làm rất nhiều thứ.
Cô thường dành thời gian nhâm nhi một ly trà ấm, đọc một vài trang sách, cô thấy như vậy là quá đủ rồi, cần gì phải có ai khác nữa.
Hôm nay cô mặc một bộ vest xám nhạt, đi đôi giày không quá cao.
Đúng sáu giờ rưỡi, Mộc Yên Chi ra khỏi nhà, trước khi đi còn không quên chào ba mẹ.
Cô lái xe đến khu chung cư cao cấp đón Thẩm Nhược Giai.
– Tính đi ăn gì đây?
– Tớ chưa biết nữa, cậu quyết định giúp đi mà.
– Vậy đi ăn quán quen nhé!
– OK!
Hai người hiểu nhau như người nhà, có thể xem là vậy.
Thẩm Nhược Giai và Mộc Yên Chi quen biết nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên lại đi học chung từ tiểu học đến đại học, bây giờ lại làm chung bệnh viện, không thể nào thân thiết hơn được nữa.
Mọi giai đoạn trong đời của Mộc Yên Chi đều có mặt Thẩm Nhược Giai, nhiều khi chẳng cần nói gì cũng đủ hiểu ý tứ trong ánh mắt rồi.
Cả hai làm việc ở khoa nội trong bệnh viện thành phố, công việc cũng không phải quá bận, trừ những lúc trực đêm ra.
Mà may mắn là tuần này hai người không phải trực đêm, buổi tối có thể thư giãn rồi.
Giữa giờ chiều, Thẩm Nhược Giai đi ngang qua phòng khám của Mộc Yên Chi, ló đầu vào trong bảo:
– Tiểu Chi, tối nay đi bar đi, lão Phạm mới nhận lương, bao chúng mình đi chơi đấy.
Cô đang ngồi trên ghế xoay, ngẩng đầu nhìn một lát rồi lại cúi xuống, lật lật đống bệnh án rồi nói:
– Cậu đi đi, tớ còn bận nhiều việc lắm.
Thẩm Nhược Giai đứng ở ngoài không được nữa, bèn chạy vào trong, kéo ghế ngồi cạnh cô, giọng nài nỉ:
– Bà cô của tôi ơi, cậu xem cậu còn thiếu gì nữa đâu? Nhà có rồi, xe cũng mua rồi, làm làm cái gì nữa.
Đi chơi với tớ đi!!!
Mộc Yên Chi cười khổ, đành thương lượng với cô bạn lắm chiêu của mình:
– Được rồi, tan ca rồi nói tiếp, tớ còn phải khám bệnh, cậu về làm việc đi.
Nhược Giai cười tươi, tinh nghịch giơ ngón tay út lên trước mặt cô, vui vẻ nói:
– Đã hứa rồi nhé.
Tớ đi trước đây!
Cô cười, khẽ lắc đầu.
Thật là hết cách mà.
Nói là làm, đúng bảy giờ tối, Thẩm Nhược Giai đã chặn trước cửa phòng cô.
Mộc Yên Chi vừa cởi chiếc áo blouse trắng treo lên móc đã bị kéo tay đi.
– Mau đi thôi, lão Phạm chờ chúng ta ngoài kia rồi.
– Còn cái túi của tớ!
Mộc Yên Chi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy bản thân ngồi trên xe rồi.
Phạm Anh Thần ngồi ở ghế lái, vẫy tay chào cô:
– Yên Chi, lâu rồi không gặp.
Dạo này nhìn cô khác trước nhiều thật đấy.
– Cảm ơn anh! Tôi vẫn vậy mà.
Phạm Anh Thần trong truyền thuyết đây rồi, người yêu của Thẩm Nhược Giai và là “người đưa tin cấp cao”.
Nhược Giai thắt dây an toàn, mỉm cười nói với lão Phạm:
– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?
– Bạn anh có mở một quán bar rất lớn ở gần đây, tên Thiên Minh ấy, em biết chứ?
– Em có nghe qua rồi, nghe nói trong đó toàn là người có tiếng ăn chơi thôi, không phải anh hay vào đó đấy chứ?
Phạm Anh Thần véo má cô, xoa dịu ánh mắt như lửa đốt đang nhìn chằm chằm vào mình kia, dịu dàng nói:
– Anh nào dám chứ bảo bối.
Mộc Yên Chi ngồi phía sau ăn đủ cẩu lương, thở dài nói:
– Tôi có nên xuống xe không đây?
Phía trước vang lên tiếng cười khúc khích, chút nữa là quên chị gái độc thân ở đây rồi.
.