Hai người về đến bệnh viện, câu cuối cùng mà cô nói với anh chính là:
– Cậu nhớ lời đã nói đấy, mai đừng đến nữa.
– Được rồi, chị vào làm việc đi.
Tôi về đây.
Đợi cho chiếc xe của anh đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như đã đuổi được ngôi sao chổi rồi.
Mộc Yên Chi liền vui vẻ trở lại, xoay lưng bước vào trong.
Cô về phòng làm việc, còn hơn hai mươi phút nữa mới tới giờ làm buổi chiều, cô tranh thủ gọi về cho mẹ hỏi han vài thứ, sau đó tiếp tục đọc hồ sơ bệnh án.
Hoàng Trình từ bên ngoài đi vào, tay cầm theo hai ba tập giấy dày, đưa cho cô rồi nói:
– Đây là danh sách đăng kí của các bác sĩ và thanh niên tình nguyện hiến máu nhân đạo, em xem rồi đưa sang cho y tá phụ trách nhé!
Cô cầm lấy, mắt lướt qua vài cái tên ở đầu rồi đáp:
– Dạ vâng, em biết rồi.
Mộc Yên Chi tưởng anh đưa xong sẽ đi ngay, ai ngờ Hoàng Trình vẫn nán lại, tay chống lên mặt bàn, làm như tình cờ, hỏi:
– Khi nãy em đi ăn với ai thế?
Anh ta hỏi xong câu này liền cảm thấy mình có chút nhiều chuyện, bèn chèn thêm câu nữa để bào chữa:
– Tại anh đi ngang qua, tình cờ thấy thôi.
Hoàng Trình vừa hỏi vừa cười trừ, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn hai cái.
Mộc Yên Chi đang gõ máy tính, nghe anh hỏi thì dừng lại một nhịp, bình thản đáp:
– Là bệnh nhân của em thôi.
– À, vậy thì tốt rồi.
Cô không hiểu anh ta đang nói tốt là tốt cái gì, nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, cứ dùng cách tập trung làm việc làm cớ đuổi khéo đi vậy.
Hoàng Trình tìm được câu trả lời mà mình muốn rồi thì tự động rời đi, trong lòng có chút vui vẻ.
Thời gian trôi rất nhanh, cô chỉ mới khám được cho hơn mười người đã đến giờ tan ca.
Mộc Yên Chi nhấc điện thoại, gọi cho cô bạn thân của mình.
Sau vài hồi chuông dài, rốt cuộc người bên kia cũng nhấc máy.
– Alo, tiểu Giai, cậu ở đâu vậy? Tớ đến phòng làm việc cũng không thấy?
– Tớ được tan làm sớm, bây giờ đang đi ăn cùng lão Phạm rồi.
– Buồn thế, vốn là tớ đang định rủ cậu đi ăn mừng đã thoát được tên kia, ai ngờ…
– Haha, thoát được là tốt rồi, ít hôm nữa tớ bù cho, chịu không?
– Được rồi, cậu ăn ngon nhé! Bái bai!
Nói rồi, cô cúp máy.
Mộc Yên Chi đi vài bước liền bắt gặp Hoàng Trình đang đứng trước cửa thang máy.
Cô lịch sự gật đầu chào anh ta, sau đó cắm mặt nhìn vào màn hình điện thoại.
Hoàng Trình ở bên cạnh đắn đo một hồi mới lên tiếng:
– Yên Chi, tối nay em rảnh chứ?
Cô ngẩng mặt lên, trong đầu không ngừng suy nghĩ rồi đáp:
– Mẹ em vừa gọi điện bảo tối nay về sớm để đi thăm một người họ hàng xa.
Sao thế, anh có việc gì à?
Hoàng Trình cười hiền, sau đó xua tay, bảo:
– Không có gì, anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hai người bước vào thang máy, tay nhấn nút đi xuống tầng hầm.
– Tối nay anh không phải trực cấp cứu à?
– Không, hôm nay anh được nghỉ.
Cô nhìn vào cái bóng mờ nghiêng ngả trên cửa thang máy, im lặng một hồi rồi lên tiếng:
– Hoàng Trình, em biết anh dành cho em rất nhiều tình cảm, nhưng mà…!hiện tại em…!không muốn yêu ai cả.
Xin lỗi anh!
Hoàng Trình đang đút tay trong túi, nghe lời nói này của cô mà các ngón tay liền siết chặt lại, bấu mạnh vào đùi.
Con số màu đỏ in trên bảng đèn vẫn đang chầm chậm nhảy, gần đến nơi rồi.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền bước ra, sau đó xoay lại nhìn anh, cúi đầu nói:
– Em đi trước đây!
– Sao em phải từ chối nhanh như thế? Em còn chưa tìm hiểu anh ngày nào cơ mà?
Hoàng Trình bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm khàn, dường như mang theo chút buồn bã và đau đớn tột cùng.
Cô dừng bước, tay cầm chặt quai túi, nhẹ nhàng nói:
– Là do em thôi…
Mộc Yên Chi trả lời xong liền nhanh chân bước đi.
Hoàng Trình đã thích cô rất lâu rồi, từ khi còn là học sinh trường y khoa, lúc cô đang yêu đương với Trần Đình.
Anh ở bên cô không chỉ một, hai ngày, chứng kiến không biết bao nhiêu sự kiện trong đời cô, vậy mà đến cuối cùng vẫn chỉ có thể là một người anh trai, không hơn không kém.
Tình yêu là vậy, không có chuyện đến trước, đến sau, chỉ là ta dành tình cảm cho ai mà thôi…
Mộc Yên Chi hôm nay nhẫn tâm như vậy là vì cô và vì cả anh nữa.
Cô không muốn yêu đương vào lúc này, cuộc tình trước đã để lại quá nhiều ám ảnh.
Từ chối Hoàng Trình cũng là giúp cô cảm thấy vui vẻ hơn.
Bởi có lẽ, yêu một người là quá đau đớn…
Hoàng Trình đứng như trời trồng trong thang máy.
Cánh cửa dần dần khép lại, làm mờ dần bóng lưng đẹp đẽ đang từ từ cách xa.
Mộc Yên Chi lái xe về nhà.
Đã hơn bảy rưỡi rồi.
Mộc Hào đang đi vứt rác, thấy cô về thì cười, nói:
– Chị về rồi à? Ba mẹ đang chờ cơm đấy!
Cô mở cửa xe bước xuống, xách theo một túi bánh nhỏ vừa mua được đưa cho cậu, đáp:
– Cho em đấy.
Mộc Hào nhận lấy, tay chùi chùi vào quần vải đen, miệng cười lớn:
– Ai da, lâu lâu mới thấy bà chị nhớ tới đứa em này đấy.
Nói đi, hôm nay chị nhặt được tiền à?
Cô đưa tay siết thành hình nắm đấm, đưa lên dọa cậu, dứ dứ.
Mộc Hào lém lỉnh cúi đầu, cầm túi bánh chạy nhanh vào nhà.
Đến trước cửa còn quay lại, lè lưỡi với cô.
Mộc Yên Chi lắc đầu cười, bảo:
– Em đã hai mươi tuổi rồi đấy, không phải là trẻ con nữa đâu.
Nghịch ngợm quá đi!
Mộc Yên Chi bước vào nhà, thấy mẹ đã chuẩn bị xong cơm canh nóng hổi, còn cười hiền bảo cô:
– Nào, mau ngồi vào ăn thôi, hôm nay mẹ làm món hai đứa thích đấy!
Cô như một đứa trẻ, vội vàng vứt túi xách ở ghế sofa, lao vào phòng ăn.
– Waooo! Cơm mẹ làm đúng là đỉnh nhất!
Mẹ cô gõ nhẹ vào trán cô một cái rồi bảo:
– Chỉ giỏi nịnh bợ thôi, mau ăn đi.
Ông Mộc cười cười, gắp cho cô một miếng sườn bỏ vào chén, ôn tồn nói:
– Nào, ăn nhiều vào con.
Cô nhận lấy, cười tít cả mắt.
Cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản như vậy, có nơi để quay về là hạnh phúc rồi.
Hôm nay Mộc Yên Chi có ca làm lúc chín giờ nên rất thong thả.
Cô và Mộc Hào chở bà Mộc đi chợ, mua sắm vài thứ trong nhà.
Thẩm Nhược Giai vì được nghỉ nên đã cùng bạn trai mình về thăm họ hàng.
Lúc cô đến bệnh viện liền bắt gặp Hoàng Trình đang vội vã chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Anh nhìn thấy cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng chỉ vài giây lại thôi, ngay lập tức dời đi.
Mộc Yên Chi không bận tâm nhiều, nhanh chóng đi chấm công rồi về phòng mình.
Cô khoác chiếc áo blouse trắng tinh vào người, hất tóc ra ngoài sau đó ngồi vào ghế.
Nghĩ đến việc hôm nay không gặp Cao Tuấn Lãng làm cô cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
.