Đọc truyện Full

Chương 32: Chương 32

Buổi tối, lễ hội diễn ra nhộn nhịp.

Bình thường người dân ở đây rất khép kín, ngoài giao lưu với gia đình và hàng xóm thì hầu như đều ở trong nhà.

Cho nên bây giờ họ mới ra ngoài, khiến cho số lượng người ở cái thị trấn nhỏ này như tăng lên đột biến vậy.

Ai cũng mặc trang phục truyền thống, mặt mày tươi sáng, trong tay cầm một cây pháo hoa nhỏ, nô nức đi trẩy hội.
Cao Tuấn Lãng cũng bị mấy cô thực tập sinh kéo ra ngoài, hòa mình với lễ hội.

Lửa trại được đốt chính giữa thị trấn, khiến cho cái không gian mù mịt mọi ngày bị xua tan đi.

Anh ngước lên nhìn ô cửa sổ được ánh lửa soi sáng, bất giác mỉm cười.

Đang lúc anh định chạy vào trong nhà thì bị hai đứa nhỏ giữ lại, vui vẻ bắt chuyện:
– Đại ca, anh đây rồi, làm chúng em đi tìm từ nãy đến giờ.
Hoàng Trình tìm mãi vẫn không thấy Mộc Yên Chi, cho nên nhanh chân chạy đi tìm.

Cô đang ở trong phòng, vừa tắm rửa xong, nghe gõ cửa thì đi ra.

Ai ngờ lại bị trượt chân, lúc ngã xuống liền la lên một tiếng.

Hoàng Trình lập tức mở cửa xông vào, thấy cô ngồi trên sàn, đau đớn nhăn mặt.
– Em không sao chứ?
Cô xoa xoa mắt cá chân bên phải, đáp lại:
– Không sao, chỉ trượt chân thôi.
– Bám vào vai anh.
– Không cần, tôi tự đứng dậy được.
Mộc Yên Chi không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta, nhưng rốt cuộc cũng bị ánh mắt đầy tia lửa kia cưỡng chế.
– Em đừng bướng nữa, để anh xem vết thương thế nào.
Cô ngập ngừng đưa tay vòng qua cổ để anh ta bế mình lên giường.

Hoàng Trình để cô ngồi ngay ngắn, sau đó cúi xuống lắc lắc cổ chân, hỏi han thêm vài câu.

Mộc Yên Chi trả lời cho có, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Cao Tuấn Lãng đứng bên ngoài, hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.

Đôi mày rậm đang nhíu chặt lại, dõi theo từng cử động tay của Hoàng Trình, sau đó lại nhìn cô.

Mộc Yên Chi định lên tiếng, nhưng chợt nhận ra đôi môi như bị dán chặt lại, không thốt ra được từ nào.

Anh cứ nhìn như vậy một lúc lâu rồi rời đi, bóng dáng trơ trọi.
– Không sao đâu, hơi đau một chút thôi, lát nữa chườm đá là khỏi ngay.
Cô ngẩn người không đáp lại, đợi đến lúc anh ta quơ quơ bàn tay trước mặt, cô mới bừng tỉnh, ậm ừ cho qua.

Hoàng Trình dường như không có ý định rời đi, anh ta bước tới trước cửa sổ, ngắm nhìn pháo hoa nổ tưng bừng phía dưới, hỏi:
– Em với cậu trai kia là quan hệ gì vậy? Thực sự là người yêu à?
Mộc Yên Chi cúi đầu, hai bàn tay xoa vào nhau, chà xát mạnh mẽ.

Hoàng Trình lại cười, một nụ cười rất thỏa mãn.
– Anh biết ngay là không phải mà.

Em đâu có muốn…
– Phải, là bạn trai tôi.
Anh ta ngẩn người, trước mắt sáng như vậy lại nhanh chóng bị phủ bởi một mảng tối.

Hoàng Trình không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, đầu óc ngờ nghệch đi một lúc.
– Xin lỗi Hoàng Trình, tôi biết anh vẫn luôn thích tôi, nhưng tôi…!tôi thích người khác rồi.
– Lúc trước anh hỏi em, em đều nói không muốn yêu đương.
Mộc Yên Chi nhìn vẻ mặt đau đớn của anh ta, trái tim cũng không dễ chịu gì.

Nhưng cảm giác mất đi người mình yêu thương không phải là cô chưa từng trải qua, chẳng qua là thời gian bao lâu mà thôi.
– Xin lỗi!
Hoàng Trình hít một hơi thật sâu, mỉm cười đáp lại:
– Em không có lỗi.

Là anh cố chấp.
Lúc anh ta đi ngang qua, cô mơ hồ thấy được giọt nước mắt chưa kịp khô đọng trên khóe mi, theo nhịp bước mà nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cả bầu trời đang dần rạn nứt…
Lễ hội kéo dài đến hơn mười hai giờ, nhưng với Cao Tuấn Lãng, Mộc Yên Chi và Hoàng Trình, nó đã sớm kết thúc rồi.
Sáng hôm sau, Mộc Yên Chi tỉnh lại, thấy chân không còn đau nữa, đã cử động được dễ dàng.

Cô ngồi dậy, vuốt tóc lại cho đỡ rối rồi buộc lên, vệ sinh cá nhân xong liền đi làm việc.
Mộc Yên Chi vẫn sinh hoạt như bình thường, cho đến tận trưa mới nghỉ ngơi.

Lúc cô lên lầu mới bất giác nhìn sang phòng bên cạnh.

Cánh cửa khóa im lìm từ sang đến giờ, chủ nhân của căn phòng cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hiếm lắm mới không bị anh quấy rầy, nếu là trước đây, lẽ ra cô phải thấy vui mừng mới phải, nhưng bây giờ đột nhiên thấy trống vắng.
Mộc Yên Chi lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ của mình rồi đi vào phòng.
Buổi chiều cũng không thấy anh đâu, cô đánh liều sang gõ cửa, kết quả là gõ hơn nửa ngày mà không có lời hồi đáp.

Một cô thực tập sinh lên đưa bản báo cáo cho cô mới nói:
– Anh trai bên kia sáng sớm nay đã xách vali đi đâu rồi chị ạ.

Chắc là về thành phố, anh ấy không nói với chị tiếng nào sao?
Cô tròn mắt hỏi lại:
– Về thành phố sao?
Thực tập sinh gật đầu khiến cô hơi bối rối, cuối cùng đành đáp lại:

– Chắc cậu ta nói mà tôi quên đấy.
Cô cười gượng rồi nhận lấy bảng báo cáo.

Mộc Yên Chi ngồi trên giường, thất thần mất một lúc lâu, miệng nói nhỏ:
– Vậy mà lại về rồi à?
Cô chẳng hiểu mình đang buồn rầu điều gì.

Cô trước nay luôn phủ nhận sự xuất hiện của anh, luôn cố gắng khép mình lại, cho dù là ai cũng đều đối xử như nhau.

Nhưng bây giờ cô muốn “thiên vị” cho Cao Tuấn Lãng rồi.

Những thứ Hoàng Trình không có, Cao Tuấn Lãng đều có.

Anh muốn cô đút cháo, cô sẽ đút cháo, muốn nắm tay, cô liền nắm tay, muốn ngủ chung, cô cũng đồng ý.

Cô chẳng biết mình trở nên dễ dãi như thế từ bao giờ, hoặc cũng có thể chỉ dễ dãi đối với một mình anh mà thôi.
Ngày tháng cứ thế trôi dần qua, nỗi buồn lúc ban đầu cũng dần vơi đi hết.

Bởi vì cô cảm thấy hai người không có mối quan hệ gì ràng buộc, thì việc quay về thành phố hay đi bất kì đâu là quyền tự do của anh, không cần phải thông báo cho cô.

Mộc Yên Chi tự mặc định trong đầu rằng, việc gặp gỡ Cao Tuấn Lãng ở đây chỉ là tình cờ, giống như việc lướt qua nhau trên một đoạn đường dài mà thôi.
Công việc ở thị trấn này cơ bản đã hoàn thành xong, cho nên đoàn bác sĩ sẽ rời đi sớm hơn dự kiến, vào đầu tuần sau.

Mộc Yên Chi tranh thủ giờ nghỉ soạn hành lí, thu dọn đồ đạc.

Căn phòng nhỏ bất tiện này ở lâu thành quen, bây giờ rời đi có chút lưu luyến.
Từ lễ hội hôm đó, Hoàng Trình rất ít khi xuất hiện trước mặt cô, ngoài những lần họp mặt đoàn bác sĩ, anh ta mới nhìn cô trong chốc lát, rất nhanh liền dời đi.

Mộc Yên Chi thấy quen thì không để ý nữa, tập trung làm việc của mình.
Ngày tạm biệt rất nhanh đã tới, đoàn bác sĩ ai cũng nôn nóng muốn trở về nhà.

Gần một tháng họ không gọi được cho gia đình rồi, rất lo lắng.

Mộc Yên Chi ngồi trên xe buýt, đeo tai nghe rồi nhắm mắt tựa đầu vào ghế.

Hoàng Trình còn đang bận cất đồ ở phía dưới, lúc ngẩng lên bắt gặp cô đang ngủ, môi mỏng khẽ mím lại.
Đi ròng rã suốt hai ngày trời, cuối cùng cũng về lại được thành phố.

Cô vừa xuống xe đã tham lam hít một hơi đầy.

Quả nhiên không khí khác thật! Mấy cô thực tập sinh kêu gào như muốn khóc tới nơi:
– Cuối cùng tôi cũng được về nhà rồi.

Huhu, ba mẹ tôi chắc lo lắng lắm.
– Mọi người xem có để quên đồ gì trên xe không? Kiểm tra lại cho kĩ trước khi xuống nhé!
Hoàng Trình đóng vai trưởng đoàn, lên tiếng nhắc nhở mọi người một câu.

Mộc Yên Chi kéo vali, quay lại nói:
– Tôi đi trước, mọi người về cẩn thận nhé!
Nói rồi, cô giơ tay vẫy chào tạm biệt, rồi bắt một chiếc taxi đang đậu bên đường.

Đến hơn chín giờ tối, Mộc Yên Chi mới về đến nhà.

Ông bà Mộc mừng còn hơn bắt được vàng, ríu rít hỏi thăm cô.

Mộc Hào đứng ngay bên cạnh, châm chọc:
– Chị đã đen rồi, đi cứu trợ về còn đen hơn nữa.
Cô đánh vào tay cậu, đáp lại:
– Em mới đen ấy.
Sau chuyến đi này, cả đoàn được nghỉ phép khoảng một tuần, cô muốn tranh thủ thời gian dẫn cả nhà đi chơi.

Bà Mộc liền từ chối:
– Con mới về, còn mệt lắm! Ba tháng trước mới đi rồi, ba mẹ già yếu, đi không nổi nữa.
Mộc Hào lên tiếng:
– Đúng đấy, chị mau rủ chị Giai Giai đi dạo phố xả hơi đi.
Mộc Yên Chi cười, gắp cho ông bà Mộc vài lát thịt, ngoan ngoãn gật đầu.

.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full