1.
“Chồng ơi ~”
Sau khi tôi hét lớn một tiếng.
Ở cửa biệt thự lớn, hai người đang hôn lấy nhau chặt chẽ khó chia lìa đồng thời quay đầu lại nhìn tôi, có chút ngoài ý muốn bị làm phiền.
Người đàn ông là nhị thế tổ* Từ Đường, cây rụng tiền của tôi, con đường làm giàu của tôi;
Người phụ nữ là hotgirl mạng nổi tiếng Coco, bộ ng ực to lớn, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.
* Nhị thế tổ (二世祖): Chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Tôi bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Từ Đường từ bộ ng ực lớn của Coco ra, giữ chặt, toàn bộ động tác thực hiện liền mạch lưu loát.
“A… A Đường.”
Tôi thận trọng lại bức thiết, “Chúng ta đừng chia tay, được không? Em thực sự không còn cách nào nữa rồi, đứa bé… đứa bé đã được bảy tháng rồi.”
Bài hát của Trần Dịch Tấn tên là gì ấy nhỉ?
《Phô trương》。
Nghĩ có lẽ kỹ năng diễn xuất phô trương và đột ngột của tôi đã khiến Từ Đường kinh ngạc trong giây lát, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi bàn tay đan vào nhau của chúng tôi, không lên tiếng.
“Anh biết mà.”
Tôi rèn sắt khi còn nóng, rơi ra hai giọt nước mắt không đáng tiền.
“Lúc này muốn phá cũng không phá được nữa rồi, A Đường, em… em không đành lòng nhìn con trai chúng ta, máu mủ ruột thịt của nhà họ Từ… chịu khổ không có cha, là một đứa con hoang.”
Sau khi xúc động nói xong, tôi đứng đợi câu trả lời của Từ Đường.
Tựa hồ đang suy tư gì đó, nụ cười trên môi Từ Đường rời rạc, ý tứ trong mắt lại có chút mơ hồ không rõ.
Tôi là một người phụ nữ cực kỳ giỏi về ứng biến, xem xét thời thế.
“Coco tiểu thư.”
Thế là tôi quay người sang tấn công từ phía Coco.
“Cô có thể xem như cùng là thân phận nữ nhân, thương hại tôi, trả lại cha của con tôi, A Đường cho tôi được không?”
Đến lúc này, khuôn mặt của Coco cũng không thể chịu nổi nữa.
Cô ta run rẩy chỉ vào tôi, hét lên với Từ Đường.
“Từ Đường, cô ta là ai?”
Coco lo lắng. Lúc này người sau mới chậm rãi rút tay về, đặt trở lại trên bờ m ông mật đào của Coco, hung ác nắm lấy.
Hắn uể oải ném ra sáu từ.
“Bị thần kinh, không cần quan tâm.”
Từ đầu đến cuối, đều không nhìn thẳng vào tôi một lần nào.
Điều này khiến tôi hơi thất vọng một chút.
Có điều nhị thế tổ Từ Đường, vừa giàu vừa độc thân, nhân mô cẩu dạng, áo mũ chỉnh tề, còn biết tiêu pha.
Kẻ theo đuổi hắn có thể xếp một hàng dài.
Có lẽ là bởi vì nghĩ tới đây, Coco nhất thời thay đổi sắc mặt, cô ta như trút được gánh nặng ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng.
“Đáng ghét~”
Chuyện này tuy thất bại, nhưng… đúng như trong dự đoán.
Như đã nói trước đó, nhị thế tổ Từ Đường, đặt vào trong tiểu thuyết tiên hiệp, được coi như là không phải thần cũng chẳng phải yêu, đặt vào trong thế giới hiện thực, hắn chính là không ăn cả mềm lẫn cứng.
Nếu không thì mẹ của hắn cũng đã chẳng bỏ ra một nghìn vạn để tìm tôi hàng phục tên yêu quái này.
Thấy hai người kia lại sắp dính lấy nhau, tôi tinh mắt nhanh tay lao về phía trước, chộp lấy đôi dép lê Balenciaga phiên bản giới hạn mà Từ Đường đang đi.
Tôi đã sấp mặt xuống đất.
Nhưng không sao cả, tôi rất vui khi có thể chạm vào đôi dép lê đắt tiền như vậy trong đời, rất đáng giá.
“Chồng ơi……”
Tôi khóc đến khi mũi nổi bong bóng.
Bắt đầu đếm lại những ngày tháng quá khứ tươi đẹp.
“Em còn nhớ có cái nốt ruồi bên cạnh c@u nhỏ của anh, anh còn nói đó là dấu ấn độc quyền thuộc về em.”
“Còn có vết sẹo trên mông của anh do khi còn bé bị cô đánh tạo ra, cảm giác sờ vào không tốt lắm, nhưng mỗi khi chạm vào nó, em đều sẽ cảm thấy đau lòng rất lâu… “
“Khi chúng ta yêu đương, những nếp nhăn trên đùi của anh…”
“Đủ rồi!”
Khuôn mặt của Coco nhanh chóng thay đổi, tốc độ thậm chí có thể so được với đèn LED nhấp nháy.
Coco run lên vì tức giận.
“Từ Đường, rốt cuộc anh có hay không?”
Từ Đường khoanh tay, rất lười biếng, hắn nửa cười nửa không nhìn tôi, miệng còn không quên đáp lại lời Coco.
“Cái gì có hay không?”
Coco đột nhiên có chút ngượng ngùng và khó xử.
“Nốt ruồi…”
Từ Đường nhìn bộ ng ực siêu lớn của cô ta, chậm rãi lắc đầu, tựa hồ thật đáng tiếc.
“Có.”
“Tra nam!”
Coco cũng là một hotgirl mạng không thiếu tiền, vứt chiếc Cartier mà Từ Đường tặng cho mình đi, đập thẳng vào chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Ngay lập tức trên mũi xuất hiện một vết đỏ.
Coco dẫm trên một đôi giày cao gót nhỏ đi rồi.
Tôi nhanh tay chộp lấy chiếc Cartier định lăn xuống cống lại, nhưng đã quá muộn, hàng chục vạn tệ đã rơi xuống nước, một tiếng động cũng không có.
“Đáng tiếc…”
Tôi không nhịn được đau đớn thấu xương. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như cười như không của Từ Đường.