Đọc truyện Full

Chương 4

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, Trần Nhân ngày xưa dù có xem thường cô, nhưng chưa bao giờ nói ra lời tàn nhẫn với cô, không biết sao bỗng nhiên trở mặt, sỉ nhục cô đến cực điểm, thậm chí đẩy ngã cô, đập rách đầu.

Cô không để ý tới thương thế, ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà, không có trị liệu băng bó kịp thời nên dẫn đến phá tướng.

Về sau cô mới hiểu được, là Trần Nguyệt Thăng bảo cô ta làm như vậy, trước kia không thèm để ý, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, bỗng nhiên để ý tới, là bởi vì anh ta muốn cưới một người phụ nữ, sợ cô làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh ta khiến Điền Tĩnh hiểu lầm.

Điền Tĩnh…

Nghĩ đến người này, hận ý trong đáy mắt Cố Tiểu Tây cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất.

Cô nhắm lại mắt, thu hồi thần sắc trong mắt, lúc mở ra lần nữa đã một mảnh yên tĩnh.

Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn Trần Nhân đang dương dương đắc ý, đưa tay chỉ vào bột mì trên đất nói: “Chủ nhiệm Hoàng, Trần Nhân lãng phí lương thực, xem chừng là nhà cô ta nhiều lương thực. Tôi yêu cầu đại đội không phát lương thực cho nhà họ nữa, đem ra phân cho các xã viên khác!”

Thời đại năm 1970, ở nông thôn, người người ăn không đủ no, chỉ cần là đồ ăn thì cực kỳ trân quý, không cho phép lãng phí.

Nghe vậy, Trần Nhân giật mình một cái, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Cô trở mình thẳng lưng, liên tục nói: “Thím! Rõ ràng chính là Cố Tiểu Tây không cầm chặt túi lương thực, có liên quan gì đến cháu chứ? Cô ta ăn nói lung tung vu oan người khác! Thím, các vị hương thân, chú thím cũng không thể nghe cô ta nói bậy!”

“Ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết, đến cùng là tôi không cầm chắc, hay là cô cố ý ném, mọi người rõ như ban ngày. Chẳng lẽ cũng bởi vì thanh danh của tôi không tốt, quần chúng thiện lương thành thật sẽ theo phe cô?”

“Không! Sẽ không. Quần chúng thực sự cầu thị, giác ngộ đều cao, có thể giống như cô?”

Cố Tiểu Tây chững chạc đàng hoàng tâng bốc người chung quanh, nghe cô nói, các hương thân đều ưỡng ngực phụ họa.

“Đúng rồi! Rõ ràng chính là Trần Nhân ném túi lương thực đi, cô ta còn kiếm chuyện vu oan Cố Tiểu Tây, bắt tới đại đội!”

“Nhất định phải báo cho bí thư chi bộ, đại đội ta không thể giúp dung túng cho thói lãng phí lương thực này được!”

“Chủ nhiệm Hoàng, cô nói đi, Trần Nhân có phải nên kéo tới đại đội giáo dục một chút hay không?!”

“…”

Quần tình xúc động, giống như không mang Trần Nhân đi giáo dục thì không thể thể hiện bọn họ hiểu lí lẽ, giác ngộ cao.

Trần Nhân bị dọa đến chân mềm nhũn, vừa thẹn vừa xấu hổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Sao cô có thể nghĩ đến, chẳng qua là muốn nhục nhã Cố Tiểu Tây một chút, để cô nhặt từng chút từng chút bột mì lên, lại bị dăm ba câu nói của cô mà đảo ngược toàn bộ tình thế, cô ta ngược lại là tự rước lấy nhục.

Mọi người làm sao vậy?

Đây chính là Cố Tiểu Tây! Con gái nhà họ Cố thanh danh tệ nhất Đại đội sản xuất!

Vì sao bọn họ giúp Cố Tiểu Tây, không giúp cô ta?

Cố Tiểu Tây chỉ nhìn Trần Nhân một cái, liền biết cô ta đang suy nghĩ gì.

Hiện tại là năm 1972, thôn Đại Lao Tử mặc dù không thuộc về sơn thôn hẻo lánh nhưng vật tư cũng thiếu thốn, đất đai cằn cỗi, nhân khẩu thưa thớt, điều kiện gian khổ, các hương thân ngày thường ăn không no bụng, liền trông cậy vào dùng thanh danh tốt đổi chút lương thực.

Ở niên đại này, vì ăn cơm no, còn nhiều người đại nghĩa diệt thân.

Huống chi, quần chúng bây giờ, bất luận là tư tưởng hay là hành động đều cực đoan, có đôi khi nói vài câu quảng cáo hoặc khẩu hiệu tuyên truyền, làm một chuyện giúp người làm niềm vui cũng có thể làm cho trong lòng người ta cảm thấy thỏa mãn.

Mặc kệ trước kia thanh danh của cô thế nào, ít nhất hiện tại, giờ này khắc này, cô thuộc phe yếu thế lại có lý!

Cố Tiểu Tây kéo khóe môi, cười nói: “Các hương thân đều là đồng chí tốt giác ngộ cao!”

Hoàng Phượng Anh nhìn Cố Tiểu Tây nói năng đâu vào đó, lọt vào tai cũng dễ nghe, cảm giác chán ghét trong lòng không khỏi giảm bớt mấy phần.

Lúc nhìn cô lần nữa, thân thể béo ụt ịt, da tay ngăm đen cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét như xưa nữa, lời nói hành động ngược lại lộ ra một loại khí chất lỗi lạc, khiến cho người ta nhìn mà thầm giật mình.

Hoàng Phượng Anh giơ một tay lên, cao giọng nói: “Áp Trần Nhân đi đại đội!”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full