Cố Tiểu Tây nhàn nhã cười một tiếng: “Tôi chỉ muốn nói là nếu anh đã thích Điền Tĩnh thì nên chủ động ra tay đi. Lúc trước, nếu anh đã có thể nghĩ tới chuyện lợi dụng Sevoflurane để đối phó với tôi, chẳng lẽ anh lại không suy nghĩ được những biện pháp khác để có được Điền Tĩnh hay sao?”
Nhậm Thiên Tường cũng không ngốc, cười giễu nói: “Lần trước, cô bỏ tôi lại ở trước cửa nhà của Điền Tĩnh là bởi vì điều này sao?”
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Ai bỏ rơi anh chứ? Chẳng lẽ không phải là tự mình anh đi tới đó hay sao?”
Khóe miệng của Nhậm Thiên Tường giật một cái, quả thực là anh ta lại không ngờ đối phương cẩn thận như vậy. Rõ ràng là hai người xem như thẳng thắn với nhau, ngược lại là cô còn che giấu cho bản thân. Chuyện lần trước không phải là cô và Cố Đình Hoài thì còn có thể là ai được nữa chứ?
Tròng mắt của Cố Tiểu Tây nhìn dưới chân của mình giống như là đang nói chuyện phiếm, vẻ mặt thản nhiên nói: “Nhậm Thiên Tường, chắc là anh nợ ở bên ngoài không ít tiền đúng chứ?”
Không, không nên dùng câu nghi vấn, mà phải dùng câu khẳng định mới đúng.
Vốn dĩ Nhậm Thiên Tường để mắt tới nhà họ Cố, một mặt là muốn mượn bảo bối mà tổ tiên của nhà họ Cố để lại để đợi thời trở lại. Mặt khác, cũng là do tình cảnh lửa sém lông mày, anh ta thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi.
Đời trước sau khi đã cưới nhau về, cô mới biết chuyện này sau khi anh ta đã bộc lộ bản chất thật của mình.
Một địa chủ như Nhậm Thiên Tường đã có khoảng thời gian khó khăn, đừng nói tới công việc, ngay cả một ngày ba bữa cũng là một vấn đề. Ban đầu, anh ta cũng trà trộn vào chợ đen, sau đó anh ta mới quen biết được một ít người thuộc mọi hạng người ở trong xã hội, lâu dài anh ta mới đi cùng bạn xấu ở rạp chiếu phim.
Như cô đã nói, Nhậm Thiên Tường dính vào cờ bạc.
Anh ta thiếu nợ bọn vay nặng lãi không ít tiền, nếu không thì anh ta cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng mà lợi dụng Sevoflurane để kết hôn với cô.
Con ngươi của Nhậm Thiên Tường co rụt lại, anh ta nhìn về phía Cố Tiểu Tây bắt gặp được vẻ lạnh lùng trong đáy mắt cô, toàn thân anh ta run lên: “Cô… Rốt cuộc cô là ai? Cô có thật là Cố Tiểu Tây không? Làm sao cô có thể biết nhiều như vậy…”
Anh ta thực sự không hiểu nổi. Trước đây, anh ta chưa từng tiếp xúc với Cố Tiểu Tây, những chuyện này là cô nghe được ở đâu?
Ngay cả Cố Đình Hoài cũng không biết chuyện này, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không bị anh ta lừa bịp mà kết bạn với anh ta.
Cố Tiểu Tây đột nhiên cười một tiếng, nhưng nụ cười của cô trông thế nào cũng khiến người ta phải sợ hãi.
Cô sâu kín nói: “Làm sao mà tôi biết không quan trọng, chuyện quan trọng chính là anh không vội trả tiền hay sao?”
Trong lòng Nhậm Thiên Tường đầy phức tạp, bờ môi run rẩy nói: “Cô có lòng tốt như vậy tình nguyện giúp tôi sao?”
Cố Tiểu Tây giật giật khóe môi, cô liếc mắt nhìn Nhậm Thiên Tường từ trên xuống dưới, lành lạnh nói: “Giúp anh sao? Chi bằng nói tôi tự giúp bản thân mình đi.”
Nhậm Thiên Tường nhướng mày, anh ta không rõ lời này bắt đầu nói từ đâu, đã nghe thấy Cố Tiểu Tây nói tiếp: “Điền Tĩnh dỗ dành Trần Nguyệt Thăng đến mức ngoan ngoãn, anh ta đã cho cô ta không ít tiền và lương thực. Nếu như anh có thể có được Điền Tĩnh ở trong, vậy thì tiền ở trong túi của Trần Nguyệt Thăng chẳng phải đều là của anh rồi sao? Cứ như vậy, tôi cũng có thể có được Trần Nguyệt Thăng, cớ sao mà lại không làm chứ?”
Nghe thấy vậy, lúc đầu mặt của Nhậm Thiên Tường tối sầm lại, nhưng sau đó đáy mắt lại lóe lên một tia sáng.
Đương nhiên là anh ta biết Trần Nguyệt Thăng rồi. Đừng nói là ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà ngay cả ở những đại đội xung quanh cộng lại cũng không có người trẻ tuổi nào ưu tú như anh ta, điều kiện gia đình khá giả, hằng năm đều có dư lương thực không nói, con người anh ta cũng đẹp trai và có năng lực nữa.
Nếu như nói anh ta là người gặp người ngại, vậy thì Trần Nguyệt Thăng chính là người gặp người thích.
Anh ta còn nhớ rõ chuyện lần trước ở trước cửa nhà của Điền Tĩnh, Trần Nguyệt Thăng đã bảo vệ cô ta đủ kiểu như thế nào. Nhìn thấy dáng vẻ anh anh em em của hai người đó, tình cảm của bọn họ thật sự không hề nông cạn. Nếu như anh ta thật sự có thể nắm được Điền Tĩnh ở trong tay thì anh ta còn phải lo gì đến việc Trần Nguyệt Thăng không nghe lời cơ chứ?