Ăn cơm xong, Cố Đình Hoài đảm nhận nhiệm vụ rửa chén. Cố Tiểu Tây nhìn Cố Chí Phượng hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”
Cố Chí Phượng cười khan một tiếng, trên mặt ông ấy lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc nữa, nói: “Cha còn có thể có chuyện gì? Năm đó bà ấy ra đi, cha vừa làm cha lại vừa làm mẹ, còn không phải đã nuôi lớn mấy đứa rồi sao?”
“Yên tâm đi, chút chuyện này cha có thể chịu được, cha nắm chắc tâm trạng của mình mà.”
Cố Tiểu Tây nhìn thấy dáng vẻ này của ông ấy, trong lòng cô cũng hơi không dễ chịu. Tuy nhiên, cô cũng không tiện nhúng tay vào mối quan hệ giữa cha mẹ của mình, cô cũng không thể để Lâm Cẩm Thư ly hôn, bà ta thật sự có thể quay lại với cha của cô hay sao?
Không nói đến chuyện này khó khăn ra sao, còn cặp sinh đôi mà Lâm Cẩm Thư đã sinh cho nhà họ Tần thì phải làm sao bây giờ?
Nếu qua gần hai mươi năm mài giũa, Lâm Cẩm Thư vẫn là người yêu giàu ghét nghèo như lúc trước và khát vọng được sinh sống ở trong thành phố, vậy thì đời này bà ta hoàn toàn có thể quay đầu lại nhìn cái nhà này sao, nhưng liệu như vậy có cần thiết hay không?
Cha của cô xứng đáng với người tốt hơn.
Cho dù ở trong mắt người ngoài, cha của cô có dã man và thua kém như thế nào đi chăng nữa, nhưng đối với cô, ông ấy vẫn luôn là người cha tốt nhất khắp thiên hạ. Đời này, cô hy vọng rằng ông ấy có thể bình an vui sướng, những thứ mà ông ấy mong muốn đều có thể đạt được.
Hốc mắt của Cố Chí Phượng hơi đỏ, ông ấy quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, nói: “Cho dù có nói như thế nào, bà ấy cũng mẹ của các con. Cha không thể đi tới huyện Thanh An, các con cũng nên đi một chuyến. Hơn mười năm không gặp, lúc này, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của con rồi.”
Ánh mắt của Cố Tiểu Tây khẽ run rẩy.
Hóa ra, ông ấy vẫn luôn biết, ông ấy biết khát vọng từ nhỏ đến lớn của cô là được sống tốt hơn. Tất cả đều bắt nguồn từ Lâm Cẩm Thư đã không dẫn cô theo, không dẫn cô vào thành phố sống.
Cô đã từng nghĩ tới lúc gặp lại Lâm Cẩm Thư, cô nhất định phải hỏi một câu rằng lúc trước vì sao bà ta lại không mang theo đứa bé mới lọt lòng là cô đi theo.
Tuy nhiên, suy nghĩ cố chấp này đã chấm dứt ở đời trước từ lâu rồi.
Mặc dù đời trước, cô và Lâm Cẩm Thư gặp lại nhau sai thời điểm, mặc dù cô cũng không có hỏi ra câu nói kia, nhưng sau khi nhìn thấy tình mẫu tử vô tình của bà ta, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Giống như cô đã nói lúc đầu, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Cô không có quyền chất vấn Lâm Cẩm Thư đã sinh cô ra trên đời này. Trông bà ta có vẻ như sống trong hạnh phúc, nhưng quãng thời gian qua bà ta chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ cả.
Có lẽ, đây chính là cái giá của việc lựa chọn phú quý mà vứt bỏ bọn họ của bà ta.
Cố Đình Hoài rửa chén xong quay lại, đúng lúc nghe được câu này, anh ấy nhân tiện nói: “Anh dẫn theo bé đi thôi. Thằng ba, em cũng ở nhà nghỉ ngơi một chút đi. Tối nay, anh sẽ ở lại trung tâm y tế xã để chăm sóc cho thằng hai.”
Ban đầu, Cố Tích Hoài còn vui mừng, sau đó anh ấy chợt chần chờ hỏi: “Có được không vậy anh cả? Ngày mai, anh không phải còn đi làm hay sao?”
Cố Đình Hoài cười nói: “Anh xin nghỉ phép. Mấy ngày nay, em cũng mệt mỏi rồi, em ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần, chúng ta đều về nhà đi. Điền Tĩnh nói rằng trong khoảng thời gian này cô ta sẽ ở lại trung tâm y tế xã để chăm sóc cho anh hai. Chúng ta cần gì phải bác bỏ phần tình nghĩa của cô ta cơ chứ?” Khóe môi của Cố Tiểu Tây cong lên, nhưng nụ cười lại chưa kịp tới đáy mắt.
Khóe miệng của Cố Tích Hoài giật một cái, anh ấy ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây, giơ ngón tay cái lên nói: “Cao tay.”
Điền Tĩnh luôn mồm nói muốn chăm sóc cho anh ta. Ngược lại, bọn họ ở đó lại ảnh hưởng đến sự phát huy của cô ta. Có điều, việc cho ăn cơm và lau người đối với cô ta dễ dàng như vậy, còn việc hầu hạ anh ta đi ị đi đái thì sao? Cứ như vậy, sau này Điền Tĩnh còn có thể gả đi nữa sao?
Tất nhiên là Cố Đình Hoài cũng nghĩ đến điểm ấy, anh ấy cười khổ hỏi: “Chuyện này có thể sao?”
“Anh, anh chưa từng nghe qua câu nói này hay sao? Muốn làm cho một thứ biến mất thì phải khiến cho nó phát điên trước. Hiện tại, cả ánh mắt và trái tim của anh hai đều tràn ngập hình bóng của cô ta, nhưng đến khi hầu hạ người sống sẽ luôn có lúc phải xúc động, chỉ cần nhìn xem Điền Tĩnh nổi điên trước hay là anh hai hối hận trước đây.”
Cố Tiểu Tây từ tốn nói, cô không cảm thấy ý tưởng này có chỗ nào không tốt cả.
Cố Duệ Hoài đã chìm đắm trong tình yêu nồng nàn rồi, nhất định phải sử dụng thủ đoạn cực đoan để chữa trị cho anh ta, để anh ta hiểu rõ rằng bản thân có thể nằm yên ổn ở trong trung tâm y tế xã, tất cả đều là nhờ vào sự chăm sóc của người trong nhà, cho anh ta cái quyền lợi không cần phải lo lắng.
Còn mấy câu chuyện tiếu lâm mà Điền Tĩnh kể cho anh ta nghe lại không có một chút công dụng nào cả.