Giờ phút này, Cố Tiểu Tây có chút không biết nên khóc hay cười.
Cô muốn báo thù, dao nhọn tất nhiên đi ngang qua Điền Tĩnh, nhưng hôm nay, anh hai của cô lại ngăn ở trước mặt Điền Tĩnh kín không kẽ hở. Không thể nghi ngờ điều này sẽ khiến quá trình báo thù của cô càng thêm gian nan, chẳng lẽ cơ hội xoay chuyển duy nhất chỉ có Điền Tĩnh lấy chồng? Lúc đó Cố Duệ Hoài mới hết hy vọng?
Anh ta sẽ chết tâm sao?
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Duệ Hoài đang cắn răng, chết sống không cầu xin, sinh ra thắc mắc và hoài nghi.
Cuối cùng Cố Đình Hoài không nhìn được nữa mới đưa tay ngăn cản: “Cha, sức lực nên dùng để làm việc, đánh con trai của mình mà dùng sức lực lớn như thế chẳng phải là lãng phí sao? Cơ thể thằng hai còn chưa tốt, nếu lại làm hỏng thì số tiền bỏ ra sẽ lãng phí sao?”
Cố Chí Phượng hậm hực nói: “Không đánh thì nó không nhớ lâu được!”
Không biết là sinh ra phản cốt, hay là Điền Tĩnh nói gì đó với anh ta ở trung tâm y tế, Cố Duệ Hoài nghe Cố Chí Phượng nói thì bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy cha đánh chết con đi! Đời này không lấy được Điền Tĩnh thì con thà rằng đi chết còn hơn!”
Ngay khi những lời này nói ra, nó đinh tai nhức óc, chấn nhiếp tất cả mọi người trong phòng.
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Chí Phượng sững sờ, thân thể lảo đảo một chút.
Ông ấy không dám tin nhìn vẻ mặt vẻ hung ác, được ăn cả ngã về không của Cố Duệ Hoài, đột nhiên cảm thấy mình chưa hề biết gì về đứa con trai này, nó thật sự là thằng hai miệng độc, lại không có cảm giác tồn tại trong nhà trước kia sao?
Lông tơ toàn thân Cố Đình Hoài đều dựng lên, ngạc nhiên nói: “Thằng hai, có phải em điên rồi hay không?!”
Đồng tử của Cố Duệ Hoài đỏ lên, anh ta lần lượt quét mắt qua Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tiểu Tây.
Vậy mà anh ta lại không để ý đến vết thương trên đùi, vén chăn xuống giường!
Mặc dù thân thể Cố Duệ Hoài không được tính là cường tráng, nhưng anh ta cao lớn, đôi mắt dài nhỏ nheo lại, ánh mắt giống như dao sắc, nhưng dù sắc bén đến đâu cũng không tuyệt tình bằng những lời anh ta đã thốt ra.
“Tôi không điên! Chính là các người vì Cố Tiểu Tây, tất cả đều điên rồi!”
“Bởi vì cô ta chán ghét Điền Tĩnh, nhằm vào Điền Tĩnh, nên các người giận cá chém thớt, tước đoạt quyền lợi truy cầu hạnh phúc của tôi sao? Bà nội đã từng nói, nếu như người không có tình yêu, vậy thì còn sống giống như người sao?”
“Từ nhỏ tôi đã bị các người coi nhẹ, tôi cũng khổ sở, bây giờ cuối cùng cũng có người nhìn thấy tôi, tôi cũng muốn toàn tâm toàn ý đối xử với cô ấy, tại sao các người lại muốn chia rẽ chúng tôi? Rốt cuộc Tiểu Tĩnh đã làm sai điều gì? Mà đã khiến các người có thành kiến lớn như thế?”
Lời nói này khiến trong phòng rơi vào yên lặng.
Nhưng mà vẫn chưa xong, ánh mắt Cố Duệ Hoài bỗng nhiên gắt gao khóa chặt trên người Cố Tiểu Tây.
Giọng nói của anh ta lộ ra dữ tợn, sắc thái trong đồng tử dần dần có dấu hiệu điên cuồng: “Cố Tiểu Tây, tại sao mày không chết đi? Nếu mày chết thì sẽ không còn ai cản trở tao và Tiểu Tĩnh nữa.”
Giờ phút này, thứ hiện lên ở trong đầu Cố Duệ Hoài là đôi mắt đẫm lệ của Điền Tĩnh, và những lời bi thương đến cực điểm kia.
“Anh hai Cố, sau này chúng ta đừng tiếp xúc với nhau nữa, chú Cố, anh cả Cố, anh ba Cố, bọn họ đều nghe Tiểu Tây, mà Tiểu Tây với em… Nếu chúng ta tiếp tục lui tới thì chỉ sợ đến cả anh, bọn họ cũng không nhận nữa.”
“Em không rõ, anh vì em mà bị thương, em tới chăm sóc anh, rốt cuộc đã làm sai chỗ nào?”
“Tiểu Tây vừa mới nói với em, chỉ cần cô ấy ở đó một ngày, thì tuyệt đối sẽ không để em dễ chịu, em rất sợ hãi…”
“Xin lỗi anh hai Cố, bây giờ em sẽ đưa anh về, sau này chúng ta sẽ không gặp riêng nữa.”
“…”
Cố Duệ Hoài nói xong, trước khi mọi người kịp phản ứng, một giây sau, anh ta kéo cái chân bị thương nhào tới Cố Tiểu Tây, bàn tay to như cái quạt hương bồ bóp chặt cổ Cố Tiểu Tây, đồng tử đỏ tươi giống như dã thú đã mất lý trí!